Người ta đều nói nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, chuyện gì cũng vậy, nói được phải làm được, đã hứa thì tuyệt đối không được nuốt lời.
Thế nhưng đôi khi cuộc đời sẽ luôn éo le, đưa bạn vào tình huống không thể không phản bội lại lời đã hứa...
Giống như Quyết hiện tại.
Sau sóng gió vừa qua khiến người yêu mất niềm tin vào mình, tình cảm tan vỡ, Quyết đã tự hứa với lòng chỉ cần là ở trước mặt Dũng, anh sẽ không bao giờ nổi nóng, không bao giờ hung dữ, càng tuyệt đối không đánh người nữa. Anh có thể không phải một người dịu dàng ấm áp, nhưng anh sẽ đem tất cả dịu dàng ấm áp mình có trao hết cho người anh yêu, không để người ấy phải sợ hãi, phải tổn thương thêm một lần nào nữa.
Mong rằng có thể từ từ chữa lành vết thương trong tim người ấy, để người ấy quay trở về bên anh, vui vẻ như trước.
Đó là lời hứa của anh, và anh đã thực hiện nó rất tốt. Chí ít là hai lần bị Đức Duy chọc phá, anh đã kìm nén được, thành công khiến Dũng chịu mở lòng hơn với anh một chút rồi. Từ né tránh không muốn nhìn thẳng ban đầu, người kia đã chấp nhận để anh vào nhà, quan tâm hỏi han anh, tin nhắn hay cuộc gọi của anh cũng sẽ trả lời chứ không cố tình ngó lơ nữa. Quyết đang khấp khởi vui mừng, nghĩ rằng ngày hai người hàn gắn lại sẽ không còn xa nữa.
Ai mà ngờ...
3
Ai mà ngờ tên khốn kiếp dai như đỉa đói kia vẫn chưa chịu từ bỏ!
Hơn nữa còn càng ngày càng quá đáng!
Hắn lại dám... dám cưỡng hôn Dũng trước mặt Quyết!
Một hành động không thể chấp nhận được!
Nói về chuyện tại sao Quyết lại bắt gặp cảnh này, thì cần ngược về tối qua một chút. Tối qua, cả tầng 13 tụ tập một buổi chào mừng Duy Mạnh từ Sài Gòn trở về, Quyết vì tâm trạng không tốt nên có uống hơi quá chén một chút, sau cùng say bí tỉ không biết trời trăng. Là cậu em rể của anh đã gọi taxi đưa anh về nhà. Vốn dĩ tài xế đã hoàn thành công việc đưa anh tới nhà an toàn rồi, nhưng khi đánh thức anh thì anh lại bỗng nổi khùng lên, bắt người ta phải lái xe đưa anh tới chỗ Dũng...
Người tài xế tội nghiệp bị túm cổ áo, suýt nữa thì ăn một đấm vào mặt, không còn cách nào khác đành phải nghe lời, cho vị khách rách giời rơi xuống này lên xe lại và chở anh đến địa chỉ như anh đã nói
- chung cư Bùng Binh.
Khi anh tới nơi, mọi người vẫn còn đang ở bữa tiệc, nên anh cứ thế ngồi ngoài hành lang chờ.
Chừng hơn nửa tiếng sau Dũng mới về, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Quyết ngồi ngay trước cửa nhà mình, tựa lưng vào tường, một chân co lên, đầu gục xuống. Anh vội đi tới xem thì phát hiện Quyết đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào. Anh say quá, mặc cho Dũng gọi bao nhiêu lần anh cũng không hề đáp lại, không mở mắt ra, chỉ có hai tay là bám chặt vạt áo Dũng không chịu buông... Sau đó, không biết là do nằm mơ hay do điều gì, anh bỗng nhăn nhó mặt mày, thút thít nhỏ giọng gọi: "Chíp... Chíp ơi... Chíp đừng bỏ anh mà... Anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi, đừng bỏ anh đi mà. Chíp ơi..." Nước mắt còn ứa ra từ đôi mắt vẫn nhắm nghiền, dáng vẻ tội nghiệp vô cùng.
3
"Anh Quyết..."
Dũng thấy vậy, trái tim vốn chẳng mạnh mẽ gì cho cam bỗng chốc tan ra thành nước. Một thoáng mủi lòng, dự định đưa Quyết sang nhà Toản Xuân đã bay biến không còn tăm hơi, anh không suy nghĩ gì nhiều liền dìu Quyết đứng dậy, đưa vào nhà mình, tự mình chăm sóc cho người ta... giống như thuở giữa hai người chưa xảy ra câu chuyện đau lòng kia vậy...
Nói gì thì nói, Dũng suy cho cùng vẫn là người lụy tình.
Anh đã yêu người ta, thì dù có nghĩ hai bên không hợp nhau, chủ động nói chia tay vì muốn tốt cho cả hai, cố hết sức tránh mặt người ta, anh cũng không thể phủ nhận được tình cảm trong lòng mình. Anh yêu Quyết, không thể không xiêu lòng khi Quyết thể hiện tình cảm với anh, không thể không quan tâm lo lắng khi người kia gặp chuyện...
Dẫu để Quyết ở trong nhà mình khiến bản thân mất ngủ cả đêm, anh cũng vẫn không thể làm khác.
Anh đã nghĩ sáng nay sẽ ra khỏi nhà sớm, để lại giấy nhắn cho Quyết rồi chừng nào Quyết rời đi thì anh sẽ trở về, nhưng gần sáng anh lại phát hiện người kia bị sốt... mủi lòng lần nữa, thay vì tránh mặt như đã định, anh đành phải ở nhà lo cho người ta.
Anh lấy khăn ướt đắp cho Quyết, ngồi bên giường chờ người kia tỉnh lại, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài mua đồ ăn và thuốc.
Không may là vừa bước ra khỏi cửa chưa được ba bước chân thì gặp Đức Duy.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tên này luôn xuất hiện đúng lúc Quyết đang ở gần Dũng. Và đương nhiên mỗi lần hắn đến thì đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
"Good morning mặt trời của em." Vừa chạm mặt, Đức Duy đã nở một nụ cười đầy hàm ý sâu xa, nói: "Sao tối qua không trả lời tin nhắn của em vậy? Anh bận gì sao?"
Nhìn thấy hắn, Dũng liền thấy đau đầu. Cái tên này cầm tinh con đỉa thật ư? Chứ người bình thường đâu ai mặt dày bám dai đến mức này chứ? Anh đã xua đuổi hắn biết bao nhiêu lần rồi, sao hắn vẫn không chịu buông tha anh? Còn hỏi mấy câu dở hơi này nữa, anh có mấy khi trả lời tin nhắn của hắn đâu. Từ sau vụ cái áo kia, anh lại càng thêm chán ghét, thấy nick nào của hắn cũng block luôn không suy nghĩ mà.
"Điều gì làm cậu nghĩ tôi sẽ trả lời cậu?" Dũng định ngó lơ hắn, cứ thế bỏ đi, nhưng Đức Duy lại chặn đường anh, khiến anh khó chịu, lạnh lùng hỏi một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!