Lạc Thanh Chu đành phải xoa xoa thân thể nói:
- Được rồi, không xuống coi như xong, dù sao ta cũng không có ý đồ gì khác đối với ngươi. Chẳng qua cảm thấy nước bên trong này rất dễ chịu, muốn mang theo ngươi cùng một chỗ dễ chịu một chút. Ngươi không biết hưởng thụ, đó là tự ngươi tổn thất.
Hạ Thiền kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, mở miệng nói:
- Ngươi, có muốn hay không... Hô, Bách Linh cùng một chỗ?
- Cùng nhau tắm rửa sao?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, gật đầu nói:
- Muốn. Một người tắm rửa nhàm chán cỡ nào, có thể thêm một người bồi tiếp cùng nhau tắm, tự nhiên tốt nhất.
Vừa mới dứt lời, thiếu nữ trên bờ đột nhiên quay người đi vào bụi hoa phía sau, lập tức đứng ở nơi đó, cúi đầu, nhìn bên trong, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu một mặt mê mang, đang muốn hỏi thăm, trong bụi hoa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Thiền Thiền, tha mạng... Ta chỉ nhìn lén, lại không có quấy rầy các ngươi... Các ngươi tiếp tục...
Hạ Thiền đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu.
Bách Linh trốn ở trong bụi hoa rình coi rốt cục nhịn không được đứng lên, tội nghiệp nhìn về phía trong hồ nói:
- Cô gia, ta không phải cố ý muốn tới nhìn lén các ngươi tắm rửa, ta ngủ không được, trong đầu nghĩ đến chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phát hiện ta ngồi xổm ở nơi này. Đều do đôi chân này, bọn chúng không có được sự đồng ý của người ta đã dẫn người ta tới đây, quá ghê tởm.
Lạc Thanh Chu mặc kệ nàng, tiếp tục xoa tắm thân thể.
- Cô gia, Thiền Thiền, vậy các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước.
Bách Linh quay người muốn chuồn đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Bách Linh, ngươi có thể mang theo Hạ Thiền cô nương xuống tắm rửa, để nàng làm quen một chút nước nơi này, về sau đến tắm sẽ dễ dàng hơn.
Bách Linh quay đầu nhìn hắn nói:
- Thuận tiện để cô gia đến nhìn lén?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Cô gia, ngươi làm gì gọi nàng là Hạ Thiền cô nương ở trước mặt ta?
Bách Linh đột nhiên lại nhìn hắn hỏi:
- Vừa rồi lúc ta không có ở đây, ngươi không phải gọi nàng Thiền Thiền sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi không ở đây thế nào nghe được?
Bách Linh hừ một tiếng:
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Cô gia và Thiền Thiền lén lén lút lút, khuya khoắt mỗi ngày ra ngoài, đi làm gì? Khẳng định đi làm chuyện xấu. Lúc không có người gọi Thiền Thiền, khi có người gọi Hạ Thiền cô nương, ha ha, cô gia thật biết chơi.
- Không có ngươi sẽ chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!