Hiện tại, việc hắn phải làm là không dùng sức, đánh chậm rãi cho quen thuộc các chiêu thức, đánh thuần thục tất cả chiêu thức.
Tiếp đó học tốc độ.
Học xong tốc độ đều độ, luyện da thành công, sau khi có thể chất nhất định, lại học lực đạo.
Sau đó mới có thể dùng nội lực phối hợp, chân chính tu luyện.
Bất cứ chuyện gì cũng không thể một lần là xong, chớ nói chi là tu luyện.
Hắn dựa theo trình tự, từng bước một mà đi, ngàn vạn không thể vội vàng xao động.
Nếu không thì không cách nào luyện thành là chuyện nhỏ, đả thương thân thể, đến lúc đó được không bù mất.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Hắn trở lại trong phòng, tu luyện nội công tâm pháp, thể lực cùng tinh thần tiêu hao dần dần khôi phục.
Trong nháy mắt.
Đã là chạng vạng tối.
Hắn ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn sách một hồi.
Sau khi Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về, màn đêm đã buông xuống.
- A, công tử, đây là hoa người hái sao?
Trên bàn đá trong tiểu viện còn để hoa tươi Bách Linh lưu lại.
Sau khi Tiểu Điệp nhìn thấy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cầm lên đặt ở dưới mũi hít hà nói:
- Thơm quá.
Lạc Thanh Chu nhìn hoa trong tay nàng, nghĩ đến một lúc nữa làm ra "Hành động vĩ đại", rất có một loại cảm giác khẳng khái bi tráng phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn (*), một đi không trở lại.
[* Bài thơ Kinh Kha làm trước khi ám sát Tần Thủy Hoàng:
Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê,
Tráng sĩ một đi không trở về.]
- Tiểu Điệp, chớ lộn xộn bó hoa kia, chờ một lúc còn phải tặng cho người khác.
- A? Công tử muốn tặng cho ai đây?
Lạc Thanh Chu không có trả lời.
Bởi vì, hắn cũng không thể xác định.
Ban đêm giờ Tuất.
Ánh trăng trong sáng, gió lạnh chầm chậm thổi.
Lạc Thanh Chu cầm bó hoa tươi Bách Linh để lại, mang theo Tiểu Điệp, đi tới đình viện chỗ ở của Tần đại tiểu thư.
Hắn do dự một lát tại cửa ra vào, tiến lên gõ cửa.
Vừa gõ hai lần, cửa sân đột nhiên mở ra, Bách Linh thanh tú động lòng người xuất hiện trong cửa, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!