Chương 49: (Vô Đề)

Bách Linh sáng mắt lên, cười nói:

- Cô gia mời nói.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm nàng nói:

- Ta muốn ôm Bách Linh cô nương một chút, có thể chứ?

Bách Linh sửng sốt một chút, đột nhiên "Phốc phốc" cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài nhìn Lạc Thanh Chu nói:

- Cô gia đưa ra yêu cầu này, ta cũng không thể đáp ứng người. Trừ phi người đi nói với tiểu thư nhà ta, được tiểu thư nhà ta đồng ý. Ta không phải nói rồi sao, chỉ cần tiểu thư nhà ta đồng ý, ta làm tiểu nha hoàn động phòng cho cô gia đều được đấy.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng lộ ra bộ dáng cười đắc ý, giải thích:

- Ta chỉ muốn ôm một chút, không còn ý gì khác.

Bách Linh vẫn như cũ lắc đầu:

- Khó mà làm được, nam nữ thụ thụ bất thân, người lại là cô gia nhà ta. Nếu bị lão gia phu nhân thấy được, ta sẽ bị ghìm giếng đấy.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, còn muốn lên tiếng, Bách Linh lại đứng lên, đưa hoa tươi vừa hái trong tay tới trước mặt hắn:

- Cô gia, ta phải đi phục thị tiểu thư. Hoa này cho người, nhớ kỹ mỗi ngày vấn an tiểu thư, tốt nhất là ban đêm.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, tiếp nhận bó hoa, lại liếc mắt nhìn miệng nhỏ của nàng.

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, phất tay mà đi, lúc đi tới cửa, lại quay đầu giòn tiếng nói:

- Đúng rồi cô gia, tốt nhất từ tối muộn hôm nay bắt đầu. Cần kiên trì không ngừng, tiểu thư khẳng định sẽ bị người đả động.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn nàng nói:

- Bách Linh cô nương, vậy ta đêm nay đi qua, có thể tìm tiểu thư nhà ngươi muốn ngươi không?

Bách Linh sáng mắt lên, cười duyên nói:

- Cô gia thật thích ta như thế sao?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt nàng, nói:

- Bách Linh cô nương xinh đẹp như vậy, ta tự nhiên rất thích.

Bách Linh nghe lời này, nhíu mày:

- Chỉ cần là xinh đẹp, cô gia đều thích à? Kia Hạ Thiền, Nhị tiểu thư, đều xinh đẹp hơn cả ta, cô gia cũng thích phải không?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng nói:

- Ta chỉ thích Bách Linh cô nương.

Bách Linh "Phốc phốc" cười một tiếng, như nụ hoa mới nở, thơm ngọt chọc người:

- Cô gia nói như vậy, nô gia thụ sủng nhược kinh (*) đấy

[*Được yêu quý mà lo sợ].

Lạc Thanh Chu nói:

- Có thể chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!