Vương thị ra đến ngoài hành lang âm u hẻo lánh, bên cạnh đại thụ đột nhiên lóe lên một thân ảnh.
Nhị quản gia Vương Thành.
Hai người cách lan can đỏ thắm.
Vương thị nhìn về phía khác, mặt trầm như nước.
Vương Thành khom người, thấp giọng nói:
- Nô tài đã phái người đi theo dõi. Dựa theo quy củ, tiểu tử kia vừa thành hôn, một tháng sau mới có thể đi ngoài thành tế bái mẫu thân hắn. Lúc đó, chúng ta lại động thủ.
Vương thị ánh mắt âm trầm:
- Ngọc nhi đang trong thời khắc mấu chốt, không nên để lại bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Vương Thành thấp giọng nói:
- Phu nhân yên tâm, ngoài thành núi rừng, dã thú ẩn hiện, Hắc Mộc lâm càng có yêu thú ăn thịt người. Nếu chết ở đó, hài cốt không còn, sẽ không có người hoài nghi. Cho dù có người hoài nghi, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào.
Vương thị nhìn về phía hắn, híp mắt nói:
- Người có thể tin được không?
Vương Thành cung kính nói:
- Đều là tội phạm giết người trốn tội, tiểu nhân không hề lộ diện, để Vương Phác đi tìm người. Vương Phác tiếp xúc với những người kia cũng che mặt, lại còn chọn thời điểm ban đêm.
Vương thị không nói tiếp, tiếp tục đi tới phía trước.
Xuyên qua hành lang, dưới ánh trăng và ánh đèn chiếu rọi xuống, sắc mặt dữ tợn trên mặt nhanh chóng thối lui, trở về bình tĩnh thong dong như cũ.
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trời sáng rõ.
Rừng trúc góc tây bắc Nguyệt Dạ Thính Vũ truyền đến tiếng đánh đấm cây cối trầm trầm.
Tiếng vang kia mới đầu chậm chạp, sau đó dần dần biến nhanh.
Đồng thời, lực đạo cũng từ nhẹ thành nặng.
Đầu tiên là nắm đấm, tiếp theo là cánh tay, bả vai, phía sau lưng, chân, và các chỗ khác, đều mãnh liệt va chạm lên thân cây.
Màng da như sắt, thân cây như chùy, nội công như liệt hỏa.
Rèn luyện lặp đi lặp lại, thiên biến vạn biến, chùy ra tạp chất, luyện thành thiết tinh!
Lạc Thanh Chu sợ làm rách y phục, nên sau khi toàn thân nóng lên, hắn liền cởi y phục xuống, chỉ mặc quần đùi. Dưới ngày mùa đông khắc nghiệt, thân thể hắn trần trụi, mồ hôi đổ như mưa. Hắn dùng thân thể này một lần lại một lần va chạm lên thân cây!
Màng da hắn bắt đầu chai lì, sau đó biến mềm, cuối cùng lại trở thành cứng rắn.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, da của hắn bắt đầu tróc ra.
Hắn bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Hắn dừng chút, sau một hồi nghỉ ngơi, hắn lại tiếp tục như luyện sắt, hung mãnh rèn luyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!