Chương 37: (Vô Đề)

Tiểu Điệp và những người khác, đi theo cuối cùng.

Những hộ vệ trong phủ và bọn hạ nhân kia, sớm đã nhường đường.

Thẳng đến bọn họ xuất phủ rồi, những hộ vệ và bọn hạ nhân kia, còn chưa lấy lại tinh thần.

- Lão gia.

Vương thị cắn răng, mặt mũi tràn đầy không cam lòng.

- Bốp!

Một tiếng vang giòn đột nhiên vang vọng toàn bộ đại sảnh.

Vương thị bị một bạt tai đánh ngã xuống đất, tay che mặt, ngẩng đầu, hoảng sợ mà mờ mịt nhìn phu quân của mình.

Lạc Diên Niên không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn nhìn con trai mình.

Lạc Ngọc đứng một bên, đối với việc mẫu thân mình bị đánh, giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chỗ bóng người ia biến mất nơi cửa chính, suy nghĩ xuất thần.

- Phụ thân.

Hắn đột nhiên mở miệng, chậm rãi nói:

- Kiếm kia không phải là vật phàm, cô nương kia cũng không tầm thường. Nhưng lại chỉ là thị nữ của nàng.

Lạc Diên Niên híp híp mắt, yên lặng không nói gì.

- Cho nên.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phụ thân của mình:

- Con hối hận.

Vừa ra khỏi Thành Quốc phủ.

Lạc Thanh Chu liền chủ động buông tay ra.

Mặc dù tay nhỏ Tần đại tiểu thư rất kiều nhuyễn, mềm mịn, tiêu hồn khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Nhưng mà mạng nhỏ quan trọng hơn.

Vị sau lưng hắn thật không thể trêu vào.

Nếu như nói trước đó Bách Linh nhắc nhở, hắn đối với vị Hạ Thiền cô nương là mười phần cẩn thận, nhưng từ nay trở đi hắn chính là vạn phần cẩn thận.

Hắn cũng không muốn còn không kịp phản ứng đã bị một kiếm đứt cổ, chết non.

Tiểu Điệp cầm khăn tay đưa qua.

- Công tử, lau đi.

- Không cần.

- Nhưng mà thật nhiều nước, đều ướt hết rồi.

- Không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!