Mặc dù ở cùng thiếu nữ này rất áp lực, nhưng hắn cũng cảm thấy yên tĩnh và thỏa mãn khác thường.
Lúc hắn tiếp tục vụng trộm nhìn làn váy trên đất suy nghĩ lung tung, màn cửa đột nhiên khẽ động, một bóng người mang theo gió lạnh đi vào.
Lập tức, ngồi xuống đối diện hắn, hai tay khoanh trước ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp như sương, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Một kiếm đứt cổ, Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu, nhìn chân mình, lập tức lại nhắm mắt lại, giả bộ như nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa xóc nảy mà đi.
Trong xe bốn bề im ắng.
Cổ phát lạnh.
Lạc Thanh Chu tựa hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Con đường này đột nhiên cảm giác thật xa.
Thành Quốc phủ.
Trời còn chưa sáng, quản gia đã dẫn theo người hầu, đem toàn bộ tiền viện chỉnh lý quét dọn một lần.
Trên bàn đá xanh cũng không dính một hạt bụi.
Hai bên vườn hoa, màu xanh biếc dạt dào, sắc màu rực rỡ.
Trước mặt người ngoài, Lạc gia đều ngăn nắp xinh đẹp, sạch sẽ.
Bọn họ không thèm để ý đứa con thứ đi ở rể kia.
Nhưng hôm nay lại mặt, Tần gia cũng có người tới.
Ở Mặc Thành, Tần phủ đã từng sánh vai với Thành Quốc phủ bọn họ.
Mặc dù bây giờ Tần phủ đã xuống dốc, nhưng mà nội tình bên trong vẫn không có người dám khinh thường.
Với lại mối hôn sự này, Lạc gia vốn đuối lý.
Cho nên hôm nay, bọn họ tự nhiên muốn biểu hiện long trọng một chút, không thể để cho người ngoài nói xấu.
Lạc Diên Niên ăn điểm tâm, đang ngồi chờ trong đại sảnh.
Đại phu nhân Vương thị đi hậu viện, nói chuyện với nhị nhi tử Lạc Ngọc của bà ta.
Hôm nay Lạc Ngọc dậy rất sớm.
Đánh mấy bộ quyền pháp xong, trở về tắm rửa, đổi lại y phục sạch sẽ.
Sau đó cũng theo mẫu thân hắn tới sảnh trước.
Lạc Diên Niên nhìn thấy hắn, lông mày hơi nhíu một chút.
Vương thị liền vội vàng tiến lên nói:
- Lão gia, Ngọc nhi chỉ là tới xem một chút, không có vấn đề gì.
Lạc Ngọc cúi đầu cung kính nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!