Tiểu Điệp nhịn hồi lâu, rốt cục nhịn không được đỏ mặt nhỏ ủy khuất hỏi:
- Công tử, người. Người chỉ thích chân, chân nô tỳ sao?
Lạc Thanh Chu:
- Công tử.
- Khò khò, khò khò...
…
Ban đêm yên tĩnh.
Thành Quốc phủ.
Thư phòng Lạc Diên Niên ánh đèn vẫn le lói như cũ.
Đại phu nhân Vương thị bưng trà nóng vào phòng, an tĩnh ở bên cạnh một lúc rồi khẽ nói:
- Lão gia, không còn sớm, nên nghỉ ngơi.
Lạc Diên Niên ngẩng đầu, nhìn về bầu trời ngoài cửa sổ, lúc này mới khép sách lại, chậm rãi đứng lên nói:
- Nên nghỉ ngơi, ngày mai bọn chúng chắc tới?
Vương thị đem nước trà trong tay đặt lên bàn, gật đầu nói:
- Hẳn là phải tới.
Lạc Diên Niên nhìn về phía Vương thị:
- Ngọc nhi đã ngủ chưa?
Vương thị lộ ra nụ cười ôn nhu:
- Còn chưa ngủ, vừa rồi ta đi xem hắn, còn đang đọc sách.
Lạc Diên Niên gật đầu nói:
- Luyện võ quan trọng, nhưng cũng phải đọc sách nhiều, nếu không đến lúc đó đi học viện Long Hổ, bị người chê cười.
Vương thị cười nói:
- Ngọc nhi và huynh trưởng nó, vẫn luôn rất cố gắng.
Lạc Diên Niên trầm ngâm một chút, nói:
- Ngày mai Ngọc nhi hẳn là sẽ không xuất hiện chứ?
Vương thị mặt vẫn tươi cười như cũ, cung kính nói:
- Lão gia để nó xuất hiện, nó tự nhiên sẽ xuất hiện.
Lạc Diên Niên lắc đầu:
- Nó không xuất hiện vẫn tốt một chút.
Vương thị nhíu nhíu mày:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!