Hắn lại không cẩn thận ngủ thiếp đi.
- Công tử mệt không? Mau mau lên giường ngủ đi.
Tiểu Điệp lấy y phục sạch trong tủ.
Lạc Thanh Chu quay lưng, mặc y phục, lên giường nói:
- Tiểu Điệp, nước cứ đặt ở chỗ đó, sáng mai ta giúp ngươi đổ.
Tiểu Điệp đỏ mặt nói:
- Công tử, nô tỳ. Nô tỳ cũng muốn tắm.
Lạc Thanh Chu ngồi lên giường, nhìn nàng nói:
- Vậy ngươi tắm ở đây đi, có bình phong ngăn cách, ta không nhìn thấy.
- Ồ.
Tiểu Điệp nói thầm một tiếng, đi lấy y phục, đi tới sau tấm bình phong, bắt đầu sột sột soạt soạt cởi váy áo.
Lạc Thanh Chu nghe được nàng nói thầm
- Công tử có thấy, cũng không sao.
Hai người cách bình phong nói chuyện.
- Tiểu Điệp, ngươi cảm thấy công tử tuấn tú không?
- Có, công tử tuấn tú.
- Vậy ngươi cảm thấy công tử ngủ với ngươi, là ngươi chiếm tiện nghi, hay là công tử chiếm tiện nghi?
- Nô tỳ. Nô tỳ chiếm tiện nghi đi.
- Như vậy sao, vậy bản công tử nếu để cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi lấy gì báo đáp?
- Nô tỳ. Nô tỳ.
- Ngươi hát tiểu khúc cho công tử nghe, thế nào?
- Ô ô, nô tỳ không biết hát.
- Vậy múa đi?
- Nô tỳ cũng không biết.
- Nha đầu ngốc, chỉ biết thị tẩm sao?
- Ô ô.
- Tắm nhanh đi, chờ ngươi làm ấm chân đó.
Lạc Thanh Chu không đùa nàng nữa.
Tiểu Điệp tắm xong, cũng không mặc áo ngoài, chỉ mặc yếm thêu hoa sen màu xanh nhạt, liền xấu hổ lên giường, chui vào trong chăn.
Hai chủ tớ mỗi người ngủ một đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!