Trở lại tiểu viện.
Hắn nhịn không được lại vào phòng, nhìn tân phòng, nghĩ đến tối hôm qua triền miên, cùng gương mặt tân nương tử và khí chất như tiên nữ kia, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Nhưng hắn rất nhanh thức tỉnh lại.
Bây giờ cũng không phải lúc đắc ý.
Phải tu luyện!
- Tiểu Điệp, ở ngoài trông coi, nếu các nàng trở về, lập tức gọi ta.
Lạc Thanh Chu phân phó một tiếng, đóng cửa lại.
Tiểu Điệp ở trong tiểu viện đáp:
- Nô tỳ biết.
Lạc Thanh Chu về phòng, khoanh chân ngồi xuống gần chân giường, hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau, tâm đã bình ổn lại.
Tĩnh.
Trong đầu hiện ra bức họa cùng chữ viết nội công tâm pháp trên quyển bí tịch kia.
Ý thức đi vào bóng tối, chậm rãi chìm xuống.
Vùi sâu trong lòng đất.
Như hạt giống tích trữ năng lượng.
Một cỗ khí tức ngưng tụ ở phần bụng.
Lập tức, thuận theo từng huyệt khiếu, bắt đầu xông qua.
Ban đầu chậm chạp, gập ghềnh, dần dần tăng nhanh tốc độ, thông suốt.
Lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.
Ý thức cả người bồng bềnh, nhẹ nhàng, giống như trong mộng.
Khí lưu đi khắp trong cơ thể, giống như một con rồng nhỏ, lắc đầu vẫy đuôi, uốn lượn.
Trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai.
Thân thể của hắn bắt đầu phát nhiệt, toàn thân da thịt đỏ lên.
Một cỗ khí nóng mang theo tạp chất, từ mỗi lỗ chân lông tràn ra.
Ngoài cửa sổ mặt trời mới mọc, lặng yên lên giữa không trung.
Giọng Tiểu Điệp vang lên lần nữa, đã là buổi trưa.
- Công tử, nên ăn cơm.
Tiểu Điệp ở ngoài cửa sổ kêu.
Lạc Thanh Chu chậm rãi mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!