Trong tiểu viện tuyết đọng hòa tan, ánh nắng xán lạn.
Bên cạnh bồn hoa lộ ra mấy đóa hoa nhỏ phấn nộn không sợ hàn tuyết, khẽ đung đưa trong gió sớm, khiến cho mùa đông nhạt nhẽo thêm phần rực rỡ.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt ngửi hương hoa trong không khí, cảm giác cuộc sống tựa hồ trở nên tốt đẹp hơn.
- Công tử, tân nương phu nhân đẹp không?
Tiểu Điệp thu thập phòng, thấp giọng hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hiếu kì.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Điệp, làm người không thể quá nông cạn, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Mặc kệ nàng xấu hay đẹp, nếu đã thành thân với ta, đều là nương tử của ta, ta không quan tâm nàng có đẹp hay không.
Tiểu Điệp chớp mắt nói:
- Công tử, nô tỳ không có ý gì khác, nô tỳ chính là muốn biết, phu nhân lớn lên có đẹp hay không thôi, nô tỳ còn chưa gặp qua đâu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm than một tiếng: Bản công tử cũng giống ngươi, còn chưa có gặp qua người đâu.
Nhưng hắn không thể nói.
Dù sao tối hôm qua đã động phòng.
Nếu nói với tiểu nha đầu này tối hôm qua hắn ngay cả mặt tân nương tử cũng không thấy, trực tiếp liền bị đối phương đè lên giường ăn, thật là mất mặt.
- Chờ một lúc chính ngươi nhìn xem.
Lạc Thanh Chu ra vẻ thần bí, đi ra tiểu viện.
Kì thực trong lòng so với nàng còn gấp gáp hiếu kỳ hơn.
Mới sáng sớm, tân nương tử đi đâu chứ?
Chờ chút nữa còn phải đi kính trà.
Sau đó hắn còn phải dành thời gian đọc sách tu luyện.
Đi qua vườn hoa, đi dạo một hồi, đi tới trước cổng vòm "Nguyệt Dạ Thính Vũ"
Đi vào.
Ven hồ dương liễu rủ xuống bờ, hoa tươi nộ phóng, không khí ấm áp.
Hai chủ tớ vừa dạo bước ven hồ, vừa nói chuyện.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, trên mặt hồ hoa sen chỗ sâu, sương mù mờ mịt, mông lung, xuất hiện một chiếc thuyền con.
Trên thuyền kia có hai bóng hình xinh đẹp đang đứng, y phục tay áo bồng bềnh trong làn sương mù buổi sáng, tóc xanh lất phất, giống như tiên nữ.
Còn một người khác ở phía đuôi chèo thuyền.
Nước hồ tạo nên gợn sóng, dưới ánh mặt trời sóng nước lấp loáng.
Lá xanh hoa hồng, vô cùng đẹp đẽ.
Thuyền nhỏ chậm rãi rẽ đám sen ra, sương mù cũng dần dần thối lui.
Hai bóng hình xinh đẹp trên thuyền kia càng thêm rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!