- Hì hì...
Bách Linh cười khúc khích, nói:
- Cô gia miễn cưỡng gán ghép, Nhị tiểu thư mới không có ý tứ này đây.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, Bách Linh đem giấy tuyên trong tay giao cho tiểu nha hoàn kia, nhường đường cười nói:
- Nhưng cô gia nói cũng đúng, "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng", lo gì ngày tốt giờ lành, đừng để tiểu thư nhà ta đợi lâu mới phải.
Nói xong, đẩy cửa ra, cười mỉm mời nói:
- Cô gia, mời vào.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía trong.
Nhịp tim lập tức tăng nhanh.
Hoa chúc thảm đỏ, làn gió thơm nhẹ nhàng.
Dưới ánh nến mờ nhạt, tân nương tử hỉ bào đỏ tươi, đầu đội khăn hỉ, đang yên lặng ngồi ở mép giường, chờ đợi hắn đến nhu tình trìu mến.
- Cô gia, không dám vào sao? Sợ tiểu thư nhà ta ăn người sao?
Bách Linh cười mỉm hỏi.
Lúc này Lạc Thanh Chu mới lấy lại tinh thần, đi vào.
Sau lưng truyền đến tiếng cửa phòng đóng lại.
Hắn ổn định tâm thần, hít sâu một hơi, đi tới bên giường.
Lập tức khom người chắp tay, đang muốn nói chuyện, nến đỏ trên bàn lại đột nhiên
- Phốc
- một tiếng bị dập tắt.
Trong phòng lập tức tối tăm.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đang muốn gọi Bách Linh vào đốt nến, người ngồi ở mép giường đột nhiên đứng dậy chui vào trong ngực của hắn, lập tức ôm lấy eo của hắn, cùng hắn ở bên giường xoay tròn một vòng, "Phanh" một tiếng, đem hắn áp đảo trên giường.
Tóc xanh rủ xuống, một cỗ mùi thơm thiếu nữ xông vào mũi.
Lạc Thanh Chu có chút mộng, vừa muốn há mồm nói chuyện, miệng nhỏ thơm ngọt đột nhiên ngăn chặn miệng của hắn.
Hắn mở to hai mắt, trong bóng đêm cái gì đều không nhìn thấy..
Rất nhanh.
Hắn liền quên hết tất cả.
Ngoài cửa sổ, băng thiên tuyết địa, trăng lạnh như câu.
Trong phòng, xuân về hoa nở, ân ái triền miên.
Đêm nay, rất ấm.
Sáng sớm, ánh nắng sớm chiếu rọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!