Tề Việt ngồi trên hành lang bệnh viện, lật tới lật lui cái điện thoại.
Tôi và Lưu Tầm đứng bên cạnh.
"Người nhà đâu?" Bác sĩ mở cửa.
Tề Việt nhíu mày, lạnh mặt tiếp tục xoay điện thoại.
Lưu Tầm đi lên, gật đầu với bác sĩ, "Bác sĩ, tôi là anh trai của cậu ấy."
"Ừm, bị thương không nghiêm trọng nhưng chảy máu khá nhiều. May là không trúng mắt nếu không với lực đánh như vậy, có thể dẫn tới bị mù."
Thân hình Tề Việt run lên.
"Nhưng…" Bác sĩ nhìn chúng tôi rồi bảo, "Em trai anh ăn uống không đầy đủ chất dinh dưỡng, còn bị thiếu máu, về sau nhớ chú ý nhiều một chút."
Bác sĩ nói xong thì đi vào, Lưu Tầm dẫn Dư Phi đi ra, tôi hoảng sợ.
Trên đầu Dư Phi là một vòng băng gạc thật lớn, nhìn rất buồn cười, giống như xác ướp vậy.
Sắc mặt vì mất máu mà trắng xanh.
"Anh à, em không sao đâu mà, anh đừng nghe bác sĩ nói."
Dư Phi cười nhợt nhạt với tôi.
Tôi gật đầu, "Em đi được không? Hay anh cõng em…"
Tôi còn chưa nói xong, Tề Việt đã cướp lấy Dư Phi trong tay Lưu Tầm cõng lên rồi.
Tính tình thì thô bạo mà động tác lại phi thường ôn nhu.
"Chuyện kia, thật xin lỗi." Thanh âm Tề Việt rất nhỏ, Dư Phi bối rối xua tay trên lưng cậu ta, "Không sao, không có gì mà…"
"Đừng lộn xộn!" Tề Việt la lên, sau đó cõng Dư Phi đi ra ngoài.
"Cậu điên rồi!" Lưu Tầm bước nhanh về phía trước, "Cậu cõng em ấy ra ngoài như vậy, lỡ bị người ta phát hiện thì sao, cậu không nghĩ đến hậu quả chút nào sao?!"
Tề Việt dừng bước, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt cứ như một con sói nhỏ bị thương, điên cuồng muốn cắn xé mọi vật xung quanh.
Tôi thấy đau lòng, tóm Dư Phi về, "Quên đi, nếu vậy cứ để Tiểu Phi ở lại bệnh viện hai ngày, còn đám phóng viên bên ngoài thì để Lưu Tầm ra đỡ đạn."
"Tôi biết xử lí thế nào, Dương Trần, cậu và Tề Việt dùng cửa sau ra ngoài nhé."
Tôi gật đầu kéo Tề Việt đi, cậu ta lại không nhúc nhích, trừng mắt nhìn tôi rồi nói, "Tôi ở đây chăm sóc cậu ấy, dù sao tiếng tăm của tôi cũng không bằng các anh, không sợ bị nhận ra."
Nói xong, ôm lấy Dư Phi mà đi.
Lưu Tầm nhìn tôi rồi bất đắc dĩ thở dài.
"Cậu ta vẫn làm theo cảm tính như vậy."
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu không nói gì.
"Dương Trần, tôi liên lạc với đạo diễn của Tiểu Phi trước, với tình hình hiện tại của Tiểu Phi khẳng định không quay tiếp được. Còn người đại diện của cậu ấy vẫn chưa biết chuyện cậu ấy bị thương nữa, những người khác đều phải tiếp cho tốt, đừng để xảy ra tin đồn thất thiệt."
Nói xong, hắn xoay người rồi đi, đi vài bước lại dừng lai, trở về cầm lấy tay tôi.
"Đêm nay ở nhà chờ tôi, có việc tôi muốn nói với cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!