Chương 5: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, tôi bị một trận tiếng đập cửa đánh thức.

Dư Phi kéo một cái va li thật ro màu đen tới trước mặt tôi, nhìn thấy tôi thì vui vẻ cười.

"Dương Trần ca, anh vẫn chẳng thay đổi tí nào, em liếc mắt là nhận ra anh liền à!"

"Em cũng thay đổi nhiều quá, anh chút nữa là không nhận ra rồi, đại minh tinh của anh à!"

Chúng tôi trêu đùa lẫn nhau, cuối cùng cậu ấy nhào qua ôm tôi một cái, giống như bạn bè nhiều năm không gặp.

"Mới bảnh mắt mà ai tới đó?" Tề Việt mang dép lê, cầm bàn chải đánh răng đứng trong phòng khách, quần áo trên người nhăn như bị quăng xuống đất rồi giẫm lên vậy, tóc cũng chưa chải, rối thấy ghê. Cậu ta trừng mắt liếc tôi, rồi lại chuyển qua người Dư Phi.

"À, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đại minh tinh Dư Phi, chẳng trách sáng nay trong phòng lại ồn ào như vậy, ngay cả con chim bên ngoài cũng ca hót vui vẻ."

Nụ cười trên mặt Dư Phi thoáng không tự nhiên, xấu hổ đứng ngay cửa.

"Tề Việt… Anh ở đây à, haha."

Tôi đảo mắt, còn làm bộ cái gì chứ, rõ ràng biết cậu ta ở đây, không phải cậu tới là vì cậu ta sao?

"Ừ, tôi không có nhà để về nên tá túc trong nhà Dương Trần." Lời nói của Tề Việt vẫn hàm chứa giọng điệu mỉa mai như cũ, "Không còn cách nào khác, bị công ty đóng băng rồi, có lẽ còn chẳng có ngày xoay người trở lại."

"A… Là như vậy à…"

Dư Phi còn chưa nói xong thì Tề Việt đã xoay người bỏ đi vào phòng vệ sinh, tạo ra tiếng nước ầm ầm rất lớn.

Dư Phi ngẩn người, cười bất đắc dĩ với tôi.

"Anh à, mình vào đi thôi."

"Ừ." Tôi nhận lấy hành lý của cậu, sau đó đem cậu lên phòng làm việc, sắp cái sô pha ra làm giường.

"Nếu không được thì em ngủ trong phòng, anh ngủ ở đây."

"Hay là cậu ngủ với tôi đi, giường của tôi đủ lớn cho hai người đấy." Tề Việt đột nhiên xuất hiện ở cửa, đã chải đầu rửa xong, có vẻ tinh thần sáng láng, "Dù sao hai ta cũng chẳng phải là chưa từng ngủ chung, phải không nào?"

Dư Phi cứng ngắt đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

Tề Việt dựa người vào cửa, tiếp tục mỉm cười nói, "Tôi thấy cậu hôn rất giỏi, rất hăng trong bộ phim truyền hình mới đó."

Nói xong thì xoay người rời đi.

Dư Phi nắm tay lại.

Tôi nghĩ nếu Tề Việt mà nói thêm câu nào nữa, Dư Phi nhất định sẽ đấm cậu ta một phát, cho cậu ta thành mắt cú luôn.

"Tiểu Phi, cậu ăn sáng chưa?" Tôi cười vỗ vai cậu ấy.

"Ấy chết, quên mất rồi." Cậu có chút ngượng ngùng sờ gáy, cười cứng ngắc, "Hèn gì thấy đói bụng."

Tôi lấy mấy cái bánh mì trong tủ lạnh ra, bỏ sữa vào lò vi ba, sau đó vào bếp chiên trứng.

Hai người ấy vẫn chưa nói gì.

Tôi thở dài, hai người này cứ như gặp kẻ thù giết cha không bằng, chẳng chút tự nhiên.

Tôi dọn bữa sáng lên, Tề Việt chẳng chút khách khí cầm bánh bao lên cắn, tôi đoán hẳn cậu ta cũng đói bụng, ngày hôm qua phun hết cơm cả ra mà.

Dáng vẻ Dư Phi ăn thật nhã nhặn, nhấp một ngụm sữa cắn một miếng bánh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Tề Việt, sau đó cúi đầu ăn bánh mì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!