Chương 4: (Vô Đề)

Tề Việt ói ra một đống linh tinh trong nhà vệ sinh, tôi đoán phỏng chừng cậu ta phun ra toàn hộ cơm chiều ngày hôm qua rồi.

Tôi cau mày kéo cậu ta lên giường, giúp cậu ta cởi đồ dơ ra, sau đó đắp chăn lại.

Cậu ta liền giống như trẻ con ngủ thiếp đi.

Tôi thở dài, trở lại nhà vệ sinh quét dọn đống bừa bãi do cậu ta phun ra rồi ném quần áo vào mày giặt.

Lúc quay lại phòng khách, thấy buồn chán bèn quét rác, chùi lau cái bàn.

Không phải là tôi không muốn ngủ.

Tôi chỉ sợ thấy ác mộng mà thôi.

Lại buồn chán, tôi vào phòng làm việc lấy laptop trong hộc bàn ra, ngồi xếp bằng trên ghế mà lên mạng.

Giấc mộng thưở ban đầu.

Lúc vào diễn đàn đó, tôi đột nhiên nhớ ra mật khẩu của nick Tiểu Thố.

0215, sinh nhật Lưu Tầm.

Lúc sau, máy tính vang lên một loạt âm thanh đinh đang làm tôi hoảng sợ, mở to mắt nhìn, thì ra là âm báo của diễn đàn.

Bạn có tin mới, xin mời kiểm tra và nhận tin.

Tôi nhận tin, lập tức có mấy chục tin nhắn chưa đọc hiện lên.

"Chào bạn, bạn có thể cho mình đăng lại tác phẩm của bạn lên diễn đàn Hậu viên hội được không, mình thích văn của bạn lắm ^^"

"Bạn ơi, sao bạn không viết tiếp nữa? Kết cuộc của họ ra sao? Lưu Tầm thật sự chia tay Dương Trần sao? Vì sao bạn không viết rõ thế?"

"Bạn không viết nữa sao? Dừng hẳn luôn rồi sao? Không được đâu, mình đã theo dõi lâu lắm cơ mà…"

"Lưu Tầm và Dương Trần sao yêu nhau được chứ? Bạn bị khùng rồi! Họ là anh em tốt của nhau, sao bạn có thể biến họ thành đồng tính luyến ái ghê tởm vậy chứ!"

"…"

Dường như tất cả đều oán giận.

Tôi cười cười, chọn toàn bộ, xóa.

Giống như xóa đi một đoạn trí nhớ vậy.

Vào folder mở album ra, bài hát quen thuộc với vẻ tươi cười làm tôi cũng muốn cười theo.

Chúng tôi khi đó, còn trẻ quá.

"Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm làm tôi hốt hoảng, tôi quay đầu, Tề Việt sắc mặt trầm trọng tiến tới, ngồi bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn máy tính của tôi một cái.

"Đây là album đầu tiên của chúng ta à, anh xem mình kìa, kiểu tóc gì đâu mà quê mùa quá." Cậu ta chê bai, sau đó sờ sờ đầu của tôi, "Bây giờ cũng không tệ lắm, nhưng nhìn qua có vẻ hơi nghèo hèn."

Tôi cũng không cho rằng nghèo hèn là lời khen, nhẹ nhàng gạt tay cậu ta ra, "Không phải cậu đang ngù sao? Sao lại ra đây."

"À, tôi say mau, tỉnh cũng mau mà." Cậu ta vừa dứt lời thì đứng dậy rót nước, tiêu diêu tự tại như thể là chủ nhân của nhà này vậy.

"Gần đây gây ra vụ tai tiếng nên thân bại danh liệt, bị công ty ngưng hoạt động." Cậu ta như không có việc gì uống một hớp, sau đó cười với tôi, "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, cũng không phải là mất cha mẹ gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!