Chương 49: (Vô Đề)

Mạc Dịch ngồi trong xe ô tô xóc nảy, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không gian đóng kín thoang thoảng mùi thuộc da nửa gay mũi nửa thư thái, cũng không quá khó ngửi. Bên tai chỉ nghe được tiếng gió lao vun vút qua ô cửa kính cùng tiếng động cơ rầm rì êm ái.

Từ sau khi kết thúc màn chơi thứ nhất, anh đã sắp xếp thu thập sơ bộ các dữ liệu của cảnh sát và truyền thông về vụ này, thêm một số đồn đãi trên mạng và những thông tin mật nội bộ, anh đều truy lùng hết lượt không bỏ sót thứ gì.

Cuộc đời của Triệu Thu Lam hoàn toàn sáng tỏ.

Từ người mẹ lên cơn ghen tuông lồng lộn mà sát hại người cha, sau đó vào trường học định giết nốt con gái không thành xong tự sát, đến quãng thời gian bị bắt nạt và việc nhà trường bỗng dưng khởi công xây dựng rầm rộ sau khi Triệu Thu Lam đột nhiên mất tích.

Tỷ lệ trùng khớp quá cao với câu chuyện anh trải qua trong màn chơi đầu tiên, khiến người ta không thể không liên hệ hai chuyện này lại với nhau.

Mà căn cứ vào những thông tin anh tìm thấy, sau khi Triệu Thu Lam qua đời, tòa dạy học cũ kia thường xuyên xảy ra một vài sự cố "ngoài ý muốn", đến nỗi truyền thuyết ma quái bắt đầu lan ra nhưng chẳng ai thèm bận tâm, mãi đến khi có người ngã gãy cổ chết ở đó thì tòa nhà ấy mới bị bỏ đi, đổi thành nhà kho.

Còn kẻ đầu sỏ hãm hại Triệu Thu Lam thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thậm chí không lâu sau đó đã rời khỏi thành phố A, rồi thiệt mạng do tai nạn xe cộ mười hai năm sau ngày Triệu Thu Lam qua đời.

Thi thể của Triệu Thu Lam sở dĩ bị phát hiện là do trường học quyết định tu sửa lại lần nữa. Sau khi dỡ bỏ tòa nhà cũ bỏ hoang, đội thi công đào ra một bộ hài cốt nằm dưới nền nhà, qua xét nghiệm DNA mới xác định được thân phận.

— Chính là Triệu Thu Lam đã mất tích hai mươi hai năm trước.

Thân xe đột nhiên lắc lư một hồi rồi từ từ ngừng lại, thân thể Mạc Dịch theo quán tính ngả về phía trước. Giọng tài xế từ đầu xe kính cẩn vang lên: "Triệu tiên sinh, tới trường học rồi."

Mạc Dịch khẽ thở dài một tiếng, mở mắt ra.

Anh lấy tay đẩy cặp kính không gọng trên mũi, nở một nụ cười ôn hòa lịch sự tiêu chuẩn: "Cảm ơn."

Nói xong, Mạc Dịch sửa sang lại cà vạt trên cổ, mở cửa xuống xe.

Hệ thống tư liệu của trường học cùng kho dữ liệu của cảnh sát thật là trăm ngàn chỗ hở, với anh thì việc lần theo manh mối để tìm kiếm thông tin về vụ án này cũng dễ như cướp kẹo từ tay đứa trẻ con vậy. Mà những "thông tin mật nội bộ" cũ rích ấy chỉ toàn là những dữ liệu lặp lại sáo rỗng.

— Điều anh cần là thứ gì đó đáng kể hơn thế.

Chỉ tiếc có lẽ do chuyện này can hệ đến ban giám hiệu cũ, hình như còn liên lụy cả lãnh đạo của thành phố A, nên trên cơ bản bị xử thành một vụ án "kín", và di vật trong tòa nhà dạy học kia cũng bị khóa lại.

Mạc Dịch cụp mắt, khóe môi thoáng nụ cười ngạo mạn.

Vì lẽ đó, từ khi màn chơi đầu tiên vừa kết thúc và Mạc Dịch phát hiện ra liên hệ giữa trò chơi cùng thế giới thực, thì anh đã âm thầm bắt tay vào chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày hôm nay. Đó là tạo cho mình một thân phận giả, cùng với tung ra một ít "tin đồn".

Cửa xe vừa mở, lập tức có vài người tiến đến tiếp đón. Người đàn ông trung niên hói đầu vội bước lên phía trước vài bước, vươn tay ra:

"Xin chào Triệu tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh. Xin hỏi hôm nay anh ghé thăm chỗ chúng tôi có công việc gì sao?"

Lúc trước ông ta từng nghe qua tiếng tăm của vị Triệu tiên sinh này. Dạo gần đây anh ta cực kỳ nổi danh trong thành phố A, đã làm không ít công việc từ thiện, cũng hỗ trợ tài chính cho rất nhiều trường học, quả là một nhà tài trợ hiếm có.

Nghĩ như vậy mà nụ cười trên mặt hiệu trưởng lại càng tươi tắn gấp nhiều lần.

Mạc Dịch đẩy kính mắt trên mũi, nụ cười máy móc treo trên môi, cũng vươn người nhẹ nhàng nắm chặt tay ông ta.

"Không dối gạt gì thầy, Triệu Thu Lam mất tích mới được tìm thấy dạo gần đây cũng coi như là họ hàng xa của tôi. Lần này tôi đến là để tỏ lòng thương tiếc."

Nụ cười trên mặt hiệu trưởng cứng đờ.

Chuyện đào ra thi thể trong khuôn viên trường học có thể gây tổn hại nặng nề đến danh dự của bất kỳ cơ sở giáo dục nào, nhưng ông ta không sao dập tắt được những lời đồn đãi. Mà Triệu Thu Lam lại là họ hàng với vị kim chủ này… Vậy thì nguy to rồi.

Tuy nguyên nhân tử vong chưa được công bố, nhưng hiện tại trong thành phố đã lưu truyền rất nhiều tin đồn thật giả lẫn lộn. Hơn nữa bất kỳ lời giải thích nào cũng gây tổn hại nặng nề đến danh dự của nhà trường.

Mạc Dịch nheo mắt đánh giá phản ứng của hiệu trưởng qua cặp mắt kính. Đôi con ngươi đen thẫm bình tĩnh không gợn sóng. Anh cố ý dừng một chút rồi mới nói tiếp:

"Đương nhiên vụ án thì phải do cảnh sát tiến hành xử lý, tôi cũng được an ủi khi thấy oan khuất của người thân được đưa ra ánh sáng. Chủ yếu hôm nay tôi đến đây muốn tìm lại một vài di vật để trấn an các bậc cha chú trong nhà, thuận tiện bàn chuyện hợp tác cùng với nhà trường, cống hiến cho sự nghiệp tương lai trồng người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!