Triệu Nghị Thành cùng Tôn Tiểu Nham tức khắc sa sầm mặt mày, hai người trừng mắt lên với Mạc Dịch:
"Cậu có ý gì?"
Mạc Dịch không trực tiếp trả lời, chỉ ung dung bình thản tiến từng bước lại gần, dù đang bị đe dọa nhưng chẳng hề nao núng, anh nhìn hai người hỏi tiếp:
"Khi nhiệm vụ ẩn bắt đầu, chỉ có người mở khóa nhiệm vụ mới biết được, tôi nói vậy đúng không?"
Hai người đối diện mặt lúc xanh lúc trắng, lúc này á khẩu chưa đáp được câu nào.
"Vậy thì, mời hai vị nói cho tôi hay, làm sao hai vị biết được tôi đã mở khóa nhiệm vụ ẩn?"
Sắc mặt Tôn Tiểu Nham âm trầm, mở miệng đáp: "Hừ… Đương nhiên là nhờ đạo cụ bọn tôi đổi được từ cửa hàng, sợ nhất là loại đồng đội heo mắt mù như cậu, đi loạn lên rồi chẳng may mở khóa nhiệm vụ ẩn, đẩy toàn bộ chúng ta vào chỗ chết —"
"Nói vậy sao cô không đổi lấy thứ gì phòng ngừa nhiệm vụ ẩn bị mở ra? Mà lại đổi loại đạo cụ này, nghe như mất bò mới lo làm chuồng." Mạc Dịch nheo mắt, ngữ khí có phần sắc bén.
Tôn Tiểu Nham sửng sốt, phút chốc cứng họng không trả lời nổi.
Mạc Dịch không kiêng dè nể nang gì nữa, anh nói tiếp:
"Có phải cô định nói rằng làm như thế mới có thể thay chúng tôi tiếp nhận thứ nhiệm vụ mà chúng tôi không thể hoàn thành, ra vẻ cứu vớt mọi người không?"
Sắc mặt Tôn Tiểu Nham lúc xanh lúc trắng, cô ta hơi kích động tiến lên vài bước la to:
"Cậu…"
Đọc Full Tại
Nhưng mới chỉ thốt lên một từ, khóe mắt đã bắt gặp Tống Kỳ từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc.
Nỗi sợ hãi khó hiểu bỗng dưng ập tới, khiến lời nói đã đến bên miệng cô ta lại bị chặn đứng trong cổ họng run rẩy.
Tống Kỳ bình thản thu hồi tầm mắt, vẫn tiếp tục chẳng nói một lời.
Mạc Dịch đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt trầm tĩnh không lộ cảm xúc, anh cười cười tiếp tục:
"Nếu tôi đoán không sai, "người chơi mới" giả bộ muốn mở cửa lúc trước cũng là tay chân của hai người nhỉ."
Trước khi bước vào màn này, Giang Nguyên Nhu từng nói với anh, đám người chơi lâu năm có ba kiểu.
Một là hoàn toàn không hay biết gì về nhiệm vụ phụ — hoặc cho dù biết cũng không dám mạo hiểm liều lĩnh, bọn họ được chăng hay chớ, trải qua hết màn chơi này đến màn chơi khác một cách tạm bợ, tỷ lệ sống sót của những người này tương đối cao, cho nên cũng chiếm số lượng đông hơn so với những kiểu khác.
Kiểu thứ hai là số ít, bọn họ chạy trên lằn ranh nguy hiểm, muốn mở khóa nhiệm vụ ẩn để lấy thêm điểm thưởng, kiểu người chơi này có tỷ lệ thương vong rất lớn, cho nên số lượng cũng khan hiếm hơn.
Loại cuối cùng, cũng là loại đáng ghê tởm nhất.
Bọn họ sử dụng đạo cụ để tham gia vào những màn chơi cấp thấp, thấy người mới hoặc người ít kinh nghiệm nào mở được nhiệm vụ phụ thì đe dọa rồi dụ dỗ đối phương cho mình tham gia cùng, dùng hết thảy thủ đoạn để cướp đoạt cơ hội nhận được điểm thưởng.
Ngay từ đầu Mạc Dịch đã hơi nghi ngờ bọn họ rồi.
Ý đồ thao túng của Triệu Nghị Thành quá mạnh mẽ.
Trước tiên, gã tạo cho mình hình tượng đấng cứu thế, rồi dùng lời nói và hành động sau đó để điều hướng, khiến mọi người vô thức nghĩ rằng gã là người lãnh đạo và dẫn dắt bọn họ.
Gã phân công mọi người tìm kiếm manh mối, nhưng bản thân lại không chia sẻ thông tin gì. Gã cùng Tôn Tiểu Nham chỉ biết moi móc tin tức từ những người khác, thậm chí không ngại đóng vai thiên thần và ác quỷ để tra hỏi ngọn nguồn.
Mà khoảnh khắc Mạc Dịch thực sự xác nhận Triệu Nghị Thành thuộc loại người chơi thứ ba là thời gian dùng cơm.
Anh chú ý thấy "người chơi mới" định mở cửa đâm đầu vào chỗ chết kia trong suốt hai ngày, bao gồm cả tối hôm nay chưa thèm động đến dù chỉ một miếng bánh mì — cô ta là người mới thì lấy đâu ra đồ ăn đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!