Chương 33: (Vô Đề)

Mạc Dịch nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi tiến lên phía trước, tỉ mỉ quan sát bức ảnh kia.

Một lát sau khi xem thật kỹ, anh từ từ nhíu mày rồi đưa tay nhẹ nhàng sờ lên khung ảnh.

Chất liệu làm khung không được tốt lắm, cạnh viền sần sùi thô ráp cộm tay anh hơi đau, nhưng điều thật sự làm Mạc Dịch chú ý là một dải chấm nhỏ sắp hàng hơi lồi lên.

Anh cạy mạnh một chút, mấy chấm nhỏ liền rụng xuống rơi vào lòng bàn tay.

Màu đỏ nâu.

Mạc Dịch nâng tay lên, cúi đầu ngửi ngửi xong không khỏi giật mình.

Những thứ này… là cục máu khô.

Chiếu theo tình trạng sắp xếp của các chấm tròn, hẳn là khi cắt đứt động mạch chủ, do huyết áp quá lớn khiến máu bị bắn văng ra.

Mạc Dịch hơi lui về phía sau vài bước, cẩn thận quan sát thật kỹ bức tường treo khung ảnh này.

Bề mặt trụi lủi không được dán giấy nên hơi ố vàng, góc tường có vết nấm mốc và các mảng thấm nước, cả căn phòng không hề xuất hiện một vệt máu nào, cũng không có dấu vết quét thêm một lớp vôi nữa để ngụy trang.

Mạc Dịch suy nghĩ đến đây, bèn lôi một chiếc ghế ngã trong góc ra kê dưới chân để giẫm lên.

Anh nắm hai bên khung rồi nhấc mạnh tay, tháo nó xuống khỏi vách tường; lúc quay đầu lại liền bị Tống Kỳ im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau làm giật nảy mình.

Tống Kỳ hơi ngửa đầu, một tay đỡ lưng ghế bởi vì cũ nát mà đang lung lay sắp đổ, một tay hỗ trợ anh nâng đáy khung ảnh nặng nề, nghiêng mặt nhìn sang:

"Tay anh vẫn đang bị thương, để tôi giúp cho."

Mạc Dịch gật gật đầu: "Cảm ơn."

Đọc Full Tại

Nói xong, anh nắm lấy bàn tay Tống Kỳ vươn tới, nhảy xuống khỏi ghế dựa rồi lập tức hướng ra ngoài phòng viện trưởng.

Tống Kỳ dễ dàng xách khung ảnh nặng trịch bằng một tay, chân nện bước đuổi theo Mạc Dịch.

Toàn bộ vách tường ở gian bên ngoài đều bị tầng tầng lớp lớp vết máu khô cạn phủ kín, hoặc phun tung toé hoặc là bị vẩy lên, thậm chí có chỗ máu còn chảy thành dòng. Những dấu máu màu nâu thẫm ghê rợn khiến người ta không dám nhìn một cách trực diện.

Mạc Dịch men theo vách tường bắt đầu từ phòng viện trưởng, vừa đi vừa tỉ mỉ quan sát phương hướng của các vết máu. Cuối cùng anh dừng lại ở giữa căn phòng.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng rất nhỏ, anh quay đầu nhìn Tống Kỳ đang đi theo phía sau mình.

Không chờ anh nói, Tống Kỳ đã ngầm hiểu mà bước tới bên cạnh, cùng anh quan sát kỹ lưỡng vách tường dường như chẳng có gì khác biệt này.

Mạc Dịch thoáng thở gấp, đôi mắt bình tĩnh sáng trong ẩn giấu nỗi kích động nhỏ bé, anh kiễng chân chỉ vào mảng tường kế bên Tống Kỳ mà nói vội:

"Anh nhìn kỹ chỗ kia, tuy dính ít máu, nhưng có một dải chấm đỏ kéo dài từ bên này qua bên ấy."

Vì muốn soi rõ hướng đi của vết máu mà Mạc Dịch phải tiến lại gần Tống Kỳ, gò má hai người kề sát nhau, dường như Tống Kỳ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Mạc Dịch nhẹ nhàng phả vào sườn mặt mình, khiến thân thể hắn bỗng dưng căng thẳng.

Mạc Dịch không hay biết gì, anh vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đôi con ngươi đen sáng rực, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh hơn:

"Anh xem, đến chỗ trên kia thì vết máu đột nhiên biến mất, sau đó lại tiếp tục kéo dài ở cách đó không xa."

"Ở chỗ tường này chắc chắn từng treo một vật gì đó." Mạc Dịch khẳng định chắc nịch rồi tựa tay lên vai Tống Kỳ, quay đầu nhìn hắn. Khoảng cách giữa hai người tức khắc thu lại thật gần, khiến anh như đang nửa ôm lấy hắn vậy.

Mạc Dịch hồn nhiên tiếp tục: "Anh đưa khung ảnh đây…", đang nói dở đột nhiên dừng lại nhìn Tống Kỳ vẻ kỳ lạ: "Anh sao thế? Không thoải mái ở chỗ nào à? Sao mặt hồng vậy?"

Mạc Dịch nói xong còn định đặt tay lên trán hắn xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!