Chương 20: (Vô Đề)

Buổi chiều, bốn giờ mười chín phút.

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, những ngón tay gầy mảnh của anh vô thức nắm chặt dây đeo ba lô.

Bên trong chỉ đem theo một ít nhu yếu phẩm, tỷ như đèn pin, bật lửa, mấy thanh bánh dinh dưỡng, toàn là những thứ được trò chơi cho phép mang vào, còn vũ khí hoặc là các loại phương tiện thông tin, dù có cố đem theo thì cũng bị cưỡng chế bỏ lại ở thế giới thực, bởi chúng sẽ phá vỡ cân bằng của trò chơi.

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, kim giây tích tắc chạy về phía trước.

Ngay khi nó vừa chỉ đến số 12, Mạc Dịch thấy trước mắt mình tối sầm lại, đến lúc ngẩng đầu lên, xung quanh đã tan thành bóng tối mênh mông vô tận.

Bên tai lại truyền đến giọng nữ máy móc quen thuộc: "Chào mừng người chơi Mạc Dịch đã quay trở lại, trò chơi đang tiến hành tính toán điểm thưởng…"

Mạc Dịch nheo mắt quan sát cảnh tượng xung quanh mình.

Bóng tối chỗ nông chỗ sâu lưu động tựa như một sinh vật sống, sâu thẳm trong nó ẩn tàng thứ cảm giác nguy hiểm rình rập, nhưng nếu nhìn kỹ lại cảm thấy rất lạ lùng.

Sau khi tỉ mỉ xem xét, anh nhận ra dường như trong bóng đêm kia hội tụ vô số ký hiệu kỳ dị bé xíu, trông hao hao như là… dữ liệu?

Mạc Dịch sửng sốt, đang chuẩn bị ghé sát vào nhìn cho rõ hơn thì giọng nữ kia đã quay trở lại:

"Kết thúc quá trình tính điểm! Chúc mừng người chơi Mạc Dịch đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ẩn cấp A "sự trả thù ngọt ngào", nhận được 5000 điểm thưởng, mở khóa cửa hàng vật phẩm."

Tiếng nói vừa dừng, Mạc Dịch chỉ cảm thấy xung quanh anh trời đất rung chuyển, rồi trong nháy mắt cảnh tượng trước mặt lại thay đổi.

Thân thể đang đứng trong một không gian màu xanh thẫm, có hằng hà sa số biểu tượng trôi nổi trước mắt anh, nhưng chỉ vài cái ở gần được hiển thị, còn lại đều là một màu xám trắng, phía dưới chẳng đề tên, chỉ ghi ba dấu "???"

Các vật phẩm trong cửa hàng xuất hiện ngẫu nhiên, có thể mua được thứ hữu dụng hay không phải nhờ vào may mắn.

Trước khi tiến vào màn chơi, Giang Nguyên Nhu đã dặn anh rằng: có khá nhiều vật phẩm tưởng hay ho nhưng thực ra bị hạn chế bởi đủ các loại điều kiện quái thai, trên cơ bản đều là gian thương hết.

Ví dụ như cô từng mua một chiếc đèn pin được quảng cáo "một lần sạc, dùng cả đời", nhưng mua xong mới phát hiện phải sạc bằng năng lượng mặt trời ở trong game, nhưng 90% bối cảnh các màn chơi đều không có xíu xiu ánh mặt trời nào cả!!!

Cho đến bây giờ Mạc Dịch vẫn còn nhớ như in biểu cảm đau lòng khôn xiết của Giang Nguyên Nhu khi kể cho anh nghe chuyện này.

Anh một bên lướt nhìn những vật phẩm trước mắt, một bên nhẩm tính xem mình có thể mua được cái gì, làm thế nào để tận dụng tối đa điểm thưởng trong tay, mua được vật phẩm ngon bổ rẻ kiểu vậy.

Đang định bấm chuyển sang trang tiếp theo, động tác của Mạc Dịch chợt dừng lại.

Ở góc dưới cùng có một vật phẩm cực kỳ đáng chú ý.

Gói quà tân thủ.

Advertisement

Không có ảnh minh họa vật phẩm, cũng không có giới thiệu vắn tắt, chỉ có một ô xám trắng treo giá 10 điểm thưởng mà thôi.

Mạc Dịch ngẩn người: anh chưa nghe Giang Nguyên Nhu nói đến vật phẩm này bao giờ.

Nhìn nhìn số dư 5000 điểm của mình, anh ấn chọn mua.

— dù gì cũng không tốn nhiều điểm lắm, thử mua xem sao.

Vào khoảnh khắc anh bấm xác nhận, giọng nữ máy móc kia lập tức vang lên bên tai:

"Sau khi bấm mua vật phẩm giá rẻ đặc biệt, người chơi đã dùng hết cơ hội mua sắm lần này, quá trình mua sắm đã hoàn thành, rất hân hạnh được phục vụ ngài! Chúc ngài chơi game vui vẻ!"

Từ từ đã, mua thứ này xong là không được mua thứ khác nữa? Đẻ đâu ra cái quy tắc này vậy hả?

Nhưng không để Mạc Dịch kịp có thời gian để phản ứng, trước mắt anh đã tối sầm lại, giọng nữ kia như bị vặn âm lên mức to nhất, vang vọng đập thình thình vào màng tai anh: "Trò chơi đang tiến hành dịch chuyển…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!