Chương 18: Quả chuông

Kiểm Sát Viên vờ như không để ý cái đuôi đang dí sát của Mèo, như thể người bị chọc không phải là mình. Anh ta nhìn vào Tô Hạc Đình, ánh mắt kiểu "Tin hay không thì tùy".

Khoan.

—Cái ánh mắt này.

Tô Hạc Đình thầm nghĩ.

Cái ánh mắt này quen thế nhỉ?

"Con người ở trong đây có thể chảy máu." Du Sính đeo kính vội vàng chen lời vì sợ Tô Hạc Đình không tin, "Nhằm đảm bảo khu trừng phạt gần thực tế nhất có thể, hệ thống Chủ thần đã thiết lập sao cho người sẽ chảy máu khi bị thương, chết đi thì sẽ tan thành những mảnh yếu ớt, thế cho nên tất cả những ai có thể chảy máu thì đều là người hết."

"Từ từ," Tô Hạc Đình nhớ lại lần trước ở khu trừng phạt, ánh mắt lại chần chừ quay về Kiểm Sát Viên, "tôi nhớ anh Chỉ huy này hồi sinh được cơ mà."

Cậu nhấn hai chữ "Chỉ huy" rõ ràng đến lạ thường.

"Đấy là—"

"Đấy là dịch chuyển ý thức," Kiểm Sát Viên tiếp lời rồi giải thích luôn, "tôi với bọn họ không dùng chung thiết lập, trong thời gian ngắn tôi thoát ra, sẽ có thiết bị điều hòa tự động tu sửa xác dẫn ảo của tôi ở đây, sau khi xác dẫn sửa xong thì ý thức của tôi sẽ truyền vào trở lại, trông như hồi sinh lại."

"Hiểu rồi," Tô Hạc Đình nói, "cơ thể của anh không ở Nông Trường."

Những con người trong khu Quang Quỹ – Nông Trường đều bị trí tuệ nhân tạo giám sát, lúc kết nối vào khu trừng phạt, bọn họ sử dụng cùng một mối nối hoặc con chip, phải tuân theo quy trình mà hệ thống Chủ thần đã thiết lập, cho dù có thiết bị phá sóng thì vẫn có thể bị thương hay thậm chí là tử vong. Nhưng Kiểm Sát Viên có thể tự động dịch chuyển ý thức quá tự do, bởi vậy Tô Hạc Đình đoán cơ thể của anh ta không ở trong Nông Trường mà hẳn phải là một người lén vào như mình.

"Ừ."

Kiểm Sát Viên coi như thừa nhận, song cũng không nói cơ thể mình đang ở đâu.

Tô Hạc Đình bỗng hỏi: "Anh có phải người máy không vậy?"

Kiểm Sát Viên: "… Tạm thời tôi vẫn là con người."

Thế giới mới vẫn chưa tìm ra cách bảo quản nguyên vẹn ý thức, chỉ có ở trong khu trừng phạt rộng lớn cỡ này, trong thế giới ảo này bọn họ mới có cơ may tìm được một vài bug. Đúng như lời Kiểm Sát Viên, anh ta chỉ có thể thoát ra trong một thời gian ngắn, nếu thiết bị điều hòa tự động của anh ta bị hủy, thời gian sửa chữa xác dẫn ảo quá lâu, anh ta cũng sẽ chết.

Duy chỉ trừ trí tuệ nhân tạo, bọn chúng không chỉ có thể sống bên trong máy móc, mà sau khi máy móc bị tiêu hủy chúng vẫn có thể tồn tại một thời gian dài, thậm chí là bất tử.

"Nếu tất cả đều là người," Tô Hạc Đình hỏi, "tại sao lần trước lại đuổi giết tôi?"

"Không xác định được thân phận của cậu," quả chuông giữa ngón tay Kiểm Sát Viên khẽ rung, "cậu dùng kết nối của Hình Thiên."

Hình Thiên là tổ chức vũ trang mạnh nhất cũng như đông nhất hiện tại của nhân loại. Mục tiêu của bọn họ chính là phản công lại khu Quang Quỹ, giải phóng toàn thể con người. Nếu nhóm của Kiểm Sát Viên gồm toàn các tù nhân trong Nông Trường thì hẳn mọi người đều có chung một mục tiêu.

"Các gián điệp mà Hình Thiên cử vào đều tìm kiếm hệ thống siêu tiến hóa "Giác"," Hoa Chi giơ tay vén tóc bên tai, "tôi đoán Hình Thiên chắc chắn đã bảo anh chỉ cần tìm được Giác là sẽ phá hủy được hệ thống Chủ thần đúng không?"

"Đúng rồi." Tô Hạc Đình vô tội đáp.

"Đó chính là lý do Chỉ huy giết gián điệp đấy," Hoa Chi nói, "chúng ta có thể tìm Giác, nhưng không thể lập tức phá hủy hệ thống Chủ thần."

"Anh, những người chạy thoát vụ nổ lớn các anh là nhóm người sống sót cuối cùng," Hoa Chi nhẹ nhàng chỉ ngón tay vào Tô Hạc Đình, "Hình Thiên đã từ bỏ việc cứu trợ khu Quang Quỹ, tất cả bọn tôi đều đã bị bỏ rơi. Một khi Giác rơi vào tay Hình Thiên, khu trừng phạt sẽ sụp đổ, chúng tôi… mấy trăm ngàn người trong Nông Trường sẽ chết."

"Chỉ có giải phóng khu Quang Quỹ trước," Du Sính đẩy kính xuống, "khiến khu trừng phạt dừng vận hành thì chúng tôi mới có thể thoát ra ngoài an toàn."

Mưa rơi ầm ã bên ngoài xe, bị gió hắt vào trong xe. Nhiệt độ khu trừng phạt về tối thấp hơn ở chợ đen, tựa độ cuối thu ở thế giới cũ, Tô Hạc Đình cảm nhận được hơi lạnh đã lâu chưa gặp.

"Mấy trăm ngàn" là một con số quá khổng lồ, tiếng khóc của hằng bao con người như thế có thể lớn hơn cả tiếng mưa xối xả ở khu trừng phạt. Cơ thể bọn họ bị trói buộc, ý thức bị giam cầm, như những hồn ma lang thang nơi thế giới mới, vất vưởng trong bóng tối của thế giới ảo, lại còn phải chịu đựng sự lăng trì của thời gian.

Bầu không khí bên trong xe hơi nặng nề.

Lát sau Tô Hạc Đình hỏi: "Vậy sao không giết tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!