Tô Hạc Đình lướt trang web trên điện thoại để xem tình hình cá cược, khổ nỗi điện thoại của cậu cũ quá rồi nên cái trang web cứ bị đơ đó.
Hòa Thượng nhìn Mèo bấm loạn xạ màn hình điện thoại một trận rồi nhăn mặt vứt lại vào túi.
Hòa Thượng: "…"
Nhóc này cục súc thế.
Tô Hạc Đình hòa vào dòng người như thủy triều trên phố, hỏi Hòa Thượng: "Ông định đến đấu trường với tôi à?"
"Ừ," bị hỏi làm Hòa Thượng cuống, gã sờ cái đầu nhẵn bóng của mình, "tôi nhất định phải đi cùng cậu, không nhỡ lúc thi đấu cậu bị giết thì tôi biết ăn nói thế nào."
"Tôi có bị giết hay không không biết, nhưng chắc chắn ông có thể bị nhận ra," Tô Hạc Đình quay lại nhìn cái đầu trọc lốc của hắn, "đeo tóc giả đi ông."
***
Tuy đấu trường được xây dựng mô phỏng theo đấu trường La Mã nhưng khán đài thì không thiết kế theo kiểu thông thường. Nhằm đảm bảo trải nghiệm đắm chìm trong trường đấu, tất cả ghế của khán giả đều là loại ghế trũng, phần đầu ghế cắm đầy đ ĩa điện cực.
Loại đ ĩa điện cực này được phân vào nhóm kết nối não máy không cấy, chức năng có hạn, chỉ có thể cung cấp k1ch thích giác quan cho khán giả trong trường đấu chứ không kết nối được mạng Internet.
Bao giờ chuẩn bị vào trận thì khán giả chỉ cần nằm xuống hò hét là được. Song đối với tuyển thủ, trận đấu đã bắt đầu kể từ lúc cắm kết nối não máy. Bởi lẽ đấu trường trong mắt tuyển thủ sẽ bị đảo ngược, bọn họ cần phải thích ứng với thế giới bị đảo lộn.
Hòa Thượng khá tò mò về trận đấu: "Lúc thi đấu bọn cậu có xem được làn bình luận trực tiếp không?"
"Tùy lúc," Tô Hạc Đình nói, "bao giờ đến hồi gay cấn thì sẽ xả làn bình luận."
Làn bình luận không lướt qua mắt tuyển thủ mà chuyển thành một trận lũ lụt xối từ trên xuống, nhấn chìm luôn đấu trường ảo.
Nghĩ tới làn bình luận lúc thi đấu thì Tô Hạc Đình chỉ nhớ mỗi chữ "Giết" mà thôi.
Đây là chữ có tần suất xuất hiện cao, cũng là cách để khán giả bộc lộ cảm xúc. Bọn họ luôn kích động, xúi giục tuyển thủ tung đòn chết, dẫu họ thừa biết tuyển thủ chết trong khi thi đấu cũng sẽ bỏ mạng ngoài đời thực.
"Tôi từng xem vài trận rồi," Hòa Thượng cố gợi chuyện, "tôi xem trên mạng… Sao có mấy video đắt tiền hơn thế?"
"À," Tô Hạc Đình đã trông thấy đấu trường, "video nào mà ghi lại trận có ca tử vong thì giá cao hơn, có người chuyên mua sưu tầm."
Hòa Thượng nhất thời nghẹn họng.
Thật ra gã không hay xem thi đấu lắm vì nỗi túng tiền, lương của tổ vũ trang chỉ đủ trang trải thôi. Song gã cứ ngỡ chí ít thì chợ đen sẽ đảm bảo sự an toàn cho tuyển thủ, dẫu các tuyển thủ đều là hàng trưng bày trong trường đấu.
Hòa Thượng cảm thấy việc thi đấu vô nhân đạo, song gã không nói ra. Tín điều về cách hành xử mà gã tin vào cảnh cáo gã rằng ở thế giới mới, chớ có cằn nhằn chuyện gì, đặc biệt là chuyện dính đến người lai.
Hòa Thượng là người sống sót, miễn luật lệ của thế giới mới không hà khắc với người sống sót thì gã sẽ ngậm miệng.
Tô Hạc Đình quét đuôi ở cửa để kiểm tra danh tính. Hai giây sau cửa mở, cậu không nhìn Hòa Thượng mà cứ tự nhiên đi vào.
Màn hâm nóng đấu trường đã phát huy tác dụng, còn nửa tiếng nữa mới vào trận mà trường đấu đã đông nghẹt người. Nhân viên phục vụ trong trường đấu đi qua đi lại trên khán đài, từ tốn kiên nhẫn nhắc khán giả dém cho kín chăn mỏng, nhiệt độ trong trường đấu hôm nay hơi thấp. Bọn họ bưng khay, thậm chí còn cung cấp rượu và nấm ăn vặt cho khán giả.
"Hôm nay đến sớm thế!" tay quản lý thấy Tô Hạc Đình thì đứng dậy chào, "Vào phòng riêng nghỉ ngơi một tí cũng được, lát nữa mới vào trận."
Tô Hạc Đình không vòng vo: "Thân Vương tới chưa?"
"Đang ở phòng chờ," quản lý cản nhân viên phục vụ đằng trước cho Tô Hạc Đình, dần dà nâng cao giọng mình để át tiếng nhạc trong đấu trường, "năm giờ Thân Vương đã tới rồi!"
"Thân—Vương!"
Ai đó gào khản cả giọng.
"Thân Vương!" gã hề trang điểm dày đặc bất thình lình xuất hiện. Hắn trôi lơ lửng giữa trung tâm rồi giơ tay lên chỉ, thu hút ánh mắt trong toàn trường đấu: "Các bạn nhìn đi, đúng thế, tuyển thủ tối nay chính là Thân Vương mà chúng ta đều mong chờ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!