Chương 7: (Vô Đề)

Tiểu Vinh kéo áo Trần Nguyệt, an ủi cô ta:

"Dì Trần Nguyệt đừng sợ, kể cả người phụ nữ xấu xa này muốn gặp cháu, cháu cũng sẽ không gặp đâu!"

Trên tay nó là món đồ chơi mới mà Trần Nguyệt vừa mua, đúng lúc cần thể hiện lòng trung thành.

Trần Nguyệt cảm động đến mức bế Tiểu Vinh lên, hôn tới tấp.

Sợ làm phiền đến sự hòa hợp của ba người họ, tôi nhanh chóng che mặt, giả vờ như rất đau lòng rồi rời đi.

Khi vận may đến, thật sự không gì có thể cản nổi.

Ly hôn xong, tôi ngay lập tức giúp công ty ký được một hợp đồng lớn, hoa hồng cực kỳ cao và chắc chắn tiền thưởng cuối năm cũng sẽ rất hậu hĩnh.

Tôi không khỏi cảm thấy may mắn.

May mà đã ly hôn, nếu không số tiền này vẫn sẽ bị coi là tài sản chung của tôi và Đường Phóng.

Sếp ngày càng coi trọng tôi, thậm chí còn mời tôi đi ăn.

Địa điểm lại chính là nhà hàng xoay mà tôi từng nghe danh.

Cuối cùng, tôi cũng được ngồi trong nhà hàng đắt đỏ này, hoàn toàn nhờ năng lực của bản thân, tiêu tiền của tư bản.

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt tôi vô tình lướt qua bàn bên trái phía trước và cảm thấy hơi quen mắt.

Nhìn kỹ lại, quả nhiên là Đường Phóng.

Ngồi bên trái anh ta là Trần Nguyệt, bên phải là một cậu sinh viên tóc vàng—Ồ, là em họ của anh ta đấy à.

Lại đến nữa rồi sao.

Em họ vẫn đi cùng bảy tám người bạn. Vì không đặt được phòng riêng và trong sảnh không có bàn lớn tiếp đủ người, họ ngồi ở hai chiếc bàn được ghép lại.

Đường Phóng đang thao thao bất tuyệt, giọng nói lớn át cả không khí trang nhã của nhà hàng:

"Tôi nói cho các cậu biết, thời đại học, điều gì là quan trọng nhất? Học tập? Sai rồi. Đi thực tập? Cũng không đúng. Nói cho các cậu nghe, quan trọng nhất là yêu đương!"

Các sinh viên trẻ cười phá lên, âm thanh ồn ào chói tai trong một không gian vốn được biết đến vì sự yên tĩnh và tinh tế.

Nhưng họ hoàn toàn không nhận ra điều đó, và cậu em họ đầy vẻ lấy lòng, nâng ly rượu mời Đường Phóng và Trần Nguyệt:

"Đúng vậy, tìm được một người yêu tốt mới là việc lớn của đời người. Nếu ai cũng may mắn như anh họ, gặp được chị dâu tuyệt vời như thế thì thật tốt biết bao."

Bình thường, nếu được khen như vậy, Trần Nguyệt chắc đã cười tươi hớn hở.

Nhưng từ góc nhìn của tôi, gương mặt cô ta lúc này lại khó coi vô cùng.

Khi đám sinh viên bắt đầu ngà ngà say, Trần Nguyệt kéo Đường Phóng ra ban công.

Tôi không kìm được bản tính thích hóng chuyện, liền mượn cớ đi vệ sinh và bước ra theo.

Tôi nghe thấy Trần Nguyệt đang nói với Đường Phóng, giọng đầy lo lắng:

"Đừng gọi thêm rượu nữa, anh xem hóa đơn chưa? Hai chai này cộng lại đã là 30.000 tệ rồi!"

Đường Phóng uống hơi say, phản ứng chậm nửa nhịp.

Anh ta vòng tay ôm vai Trần Nguyệt, hôn một cái:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!