Editor: Qin
Tiết Đường thật ra nghe rõ rồi.
Cái nghi vấn của cô, không nhắm vào câu hỏi, mà nhắm vào người hỏi.
Thật sự có thể nói mấy câu thẳng như vậy với người lần đầu gặp mặt sao?
"Nghe không rõ hả?"
Trình Kim An nhìn thì có vẻ rất chân thành, nhưng ánh mắt kia lại mang khí chất kiểu "cậu mà không nghe rõ thì để tôi nói lại cho rõ hơn nữa".
Mà đúng là thế thật. Đứng ngay trước mặt cô luôn.
Tiết Đường cụp mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: "Nghe rõ rồi."
Ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa, và lúc này cô mới phát hiện, Trình Kim An không phải mắt hai mí.
Từ lúc ở cổng trường đến tận vừa nãy lúc trên bục giảng, giữa họ đều có khoảng cách, Tiết Đường chỉ để ý thấy mắt cậu rất to, nên mặc định là mắt hai mí rồi.
Ai dè là mắt một mí. Mà còn to kiểu đó. Cô đúng là lần đầu thấy.
Ngay lúc cô đang ngắm, đôi mắt kia hơi nheo lại, trong ánh nhìn thấp thoáng chút chần chừ, như đang hỏi: Rồi sao nữa?
So với lúc trước, nét mặt này càng giống biểu cảm thật lòng hơn.
Tiết Đường vẫn không thay đổi sắc mặt: "Có khi nào… người tôi nhìn lúc đó không phải cậu?"
Trình Kim An nghe ra rồi, câu này đâu phải câu hỏi, nghe như lời tuyên bố thì đúng hơn.
Cậu khẽ "à" một tiếng, người ngả lại tựa vào ghế, khóe môi cong lên thành một nụ cười: "Vậy chắc là tôi nhìn nhầm rồi."
Nếu hỏi thật lòng thì nụ cười đó… hoàn toàn bình thường.
Nhưng không hiểu sao Tiết Đường vẫn thấy trong nụ cười ấy có gì đó khác.
Như kiểu tự giễu, lại như kiểu… giận?
Lúc ấy Tiết Đường không hiểu nổi nguồn cơn những cảm xúc kia, cũng không định suy nghĩ sâu thêm làm gì.
Phải đến nửa học kỳ sau, cô mới nghe Trình Kim An nói thật về chuyện khi đó.
Mà lần đó thì bằng chứng rành rành, cãi không nổi.
–
Vài giây ngắn ngủi, Tiết Đường tự xây dựng lại tinh thần, chắc chắn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt không phải ảo giác, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thẳng vào anh.
"Xin lỗi anh, để tôi đền tiền."
Một màn tái ngộ thật khó mà không buồn cười.
Gặp lại người yêu cũ sáu năm không gặp, còn chưa kịp chào hỏi, việc đầu tiên là đền tiền áo.
Không khí trong quán lẩu vẫn náo nhiệt, người người ăn uống trò chuyện rôm rả, mấy bàn xung quanh đến khi cả hai cùng đứng lên mới bắt đầu để ý.
Không nghe được cụ thể nói gì, nhưng đại khái hiểu là có chuyện xảy ra, rồi cũng ai nấy quay lại bàn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!