Editor: Qin
Nếu Tiết Đường không nhìn nhầm, thì lúc này trong bếp đang có hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, một người là bà Hạ, người còn lại chính là Trình Kim An.
Hai người đó trông rất hòa hợp, vừa trò chuyện vừa gói bánh chẻo.
Chỉ có Tiết Đường đứng nguyên tại chỗ, đầu óc quay cuồng như bị nhồi bão ý tưởng.
Ngay ngày thứ hai sau khi cho Trình Kim An thuê phòng phụ, cô đã kể với bà Hạ và Hạ Khâm về việc này, chỉ là không nói người thuê là anh.
Hạ Khâm thì không thấy có vấn đề gì, cảm thấy để trống thì cũng phí, cho thuê cũng là cách hợp lý.
Nhưng bà Hạ thì lại có quan điểm khác.
Mua nhà cho đàng hoàng, rồi lại đem một phòng cho người lạ thuê? Mà người thuê còn là một người hoàn toàn không quen biết?
Bà Hạ lúc đó đã phản đối ngay, bảo cô đừng cho thuê nữa.
Chỉ là muộn rồi, Trình Kim An đã chuyển vào ở. Tiết Đường chỉ còn cách nói dối là hợp đồng đã ký, người thuê cũng đã vào, còn bịa thêm một câu là con gái, bà không cần lo.
Trong mắt bà Hạ, chuyện này rõ ràng là đã rồi báo sau. Tuy không vui nhưng hợp đồng đã ký, bà cũng chẳng tiện nói thêm gì.
Từ sau khi có người thuê, bà Hạ cũng không đến Vân Đỉnh Loan nữa. Không phải vì giận dỗi gì, chỉ đơn giản là cảm thấy bất tiện.
Lần này tới, cũng vì hôm qua khi hỏi Tiết Đường chuyện người thuê còn ở hay không, cô tiện miệng đáp một câu chắc cũng về nhà ăn Tết rồi.
Mùng Một Tết, ít nhất cũng phải ăn chút bánh chẻo nóng hổi. Biết rõ Tiết Đường không giỏi nấu nướng, bà Hạ dứt khoát tự mua nguyên liệu rồi mang tới nhà cô để làm.
Khi bà tới khu căn hộ, mới chưa đến chín giờ sáng.
Chắc chắn Tiết Đường còn chưa dậy, nên bà cũng không báo trước, dù gì thì cũng biết mật mã cửa chính.
Sau đợt Tiết Đường xuất viện, vì bà Hạ từng đến ở chăm cô vài ngày, nên trong nhà vẫn còn đôi dép riêng của bà.
Mở cửa vào nhà, theo thói quen, bà mở tủ giày để thay dép.
Nhưng ngay khi tủ giày vừa bật mở, bà cũng ngẩn người.
Lúc mới đến xem nhà lần đầu, bà đã rất ấn tượng với thiết kế tủ giày của Tiết Đường, không phải kiểu kệ gỗ truyền thống, mà là loại giá xoay 360 độ.
Với thiết kế này, một mặt có thể để giày dép xuân hè, mặt kia để thu đông, rất tiện cho việc sắp xếp và thay đổi theo mùa.
Điểm quan trọng nhất là sức chứa cực lớn.
Tiết Đường vốn không phải người mê giày, lượng giày dép của cô chưa chiếm nổi nửa tủ.
Nhưng bây giờ, tủ giày lại gần như chật kín.
Tất nhiên cũng dễ hiểu, dù sao cũng có thêm một người ở.
Nhưng trong phạm vi bà nhìn thấy, những đôi giày mới thêm vào rõ ràng đều là giày nam.
Bà Hạ sững sờ. Rõ ràng hôm đó Tiết Đường nói người thuê là con gái.
Thì ra là lừa bà!
Thậm chí có khi không phải cho thuê gì cả, mà là giấu trai trong nhà luôn rồi cũng nên!
Trong lòng bà Hạ bật cười lạnh. Bà lập tức mất hết hứng gói bánh chẻo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!