Chương 43: (Vô Đề)

Editor: Qin

Nghe thấy tiếng gọi, Tiết Đường quay đầu lại.

Trước mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn qua trông còn rất trẻ, như sinh viên đại học. Nhưng chính biểu cảm trên mặt cậu ta khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Người đó lộ rõ vẻ phấn khích và cuồng nhiệt, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Cuối cùng cũng lại gặp được cô rồi, lần trước chưa kịp nói chuyện với cô."

Tiết Đường cảnh giác nhìn cậu ta, bản năng lùi lại mấy bước.

Cô chợt nhớ ra người này là ai, có lẽ chính là kẻ từng nhiều lần bị cô chặn nick, cuối cùng còn lên cả Weibo làm ầm lên.

Nhớ đến mấy tin nhắn quấy rối đáng ghét đó, trong lòng cô trào lên một cơn khó chịu và bất an. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Tôi không quen biết anh. Mong anh hãy tránh xa cuộc sống riêng tư của tôi."

Dường như cậu ta không hề nghe thấy lời cô, còn cố gắng tiến lại gần hơn: "Chỉ là vì tôi quá thích cô thôi. Mỗi lần có cơ hội tôi đều tìm đến để được gặp cô ngoài đời. Những tin nhắn đó tôi không cố ý làm cô sợ, chỉ là muốn cho cô biết đến sự tồn tại của tôi, để cô nhìn tôi nhiều hơn một chút."

Ánh mắt Tiết Đường càng lạnh hơn: "Tôi đã cảnh cáo anh rồi. Những gì anh làm đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi."

Nghe vậy, ánh mắt cậu ta lập tức trở nên sắc bén, như bị tổn thương: "Tôi chỉ thích cô thôi mà! Như vậy thì có gì sai? Sao cô lại lạnh lùng với tôi như vậy?" Nói rồi còn đưa tay kéo lấy Tiết Đường: "Cô cứ tìm hiểu tôi đi, biết đâu lại thích tôi thật đấy!"

Bị cậu ta túm chặt cánh tay, tim Tiết Đường lập tức siết lại. Cô cố hết sức giãy ra, nhưng không cách nào thoát khỏi sức mạnh của cậu ta.

Cô trừng mắt nhìn cậu ta: "Anh muốn làm gì? Đừng ép tôi phải báo cảnh sát."

"Cảnh sát?" Cậu ta cũng nổi giận, "Lại lấy cảnh sát ra dọa tôi à? Tôi làm gì sai mà cô lại báo công an? Tôi chỉ là yêu cô thôi mà!"

Đúng lúc Tiết Đường cảm thấy cô lập và tuyệt vọng nhất, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Bỏ tay cô ấy ra."

Trình Kim An bước ra sau lưng cô, hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng quét thẳng về phía trước: "Tôi hỏi lại lần nữa, bỏ không?"

Giọng anh vốn đã trầm thấp, thêm tình huống lúc này, chẳng khác gì một cú đe dọa cực mạnh.

Chỉ trong một tích tắc, đối phương thật sự buông tay ra. Cậu ta vẫn đầy ấm ức, gắng gượng cãi: "Anh là ai? Đừng xen vào chuyện của tôi với cô ấy!"

Trình Kim An tiến thêm một bước, mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, từng chữ từng chữ như đóng đinh: "Không cần biết tôi là ai. Tôi chỉ nói một câu, từ bây giờ, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Những gì cậu làm đã cấu thành quấy rối nghiêm trọng. Tôi chỉ cần gọi một cú, công an sẽ đến tìm cậu ngay. Cậu hiểu không?"

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra, lắc lắc trước mặt cậu ta.

Hành động đó dường như chọc giận cậu ta. Gã kia trừng mắt nhìn Trình Kim An, nhào tới định cướp điện thoại.

Một trận hỗn loạn.

Khi La Thụy Tây chạy tới thì điện thoại của Trình Kim An đã nằm lăn lóc dưới đất, gần như không cứu vãn được nữa. Còn tên kia thì bị anh khóa chặt hai tay, đè gục xuống đất.

Cuối cùng vẫn phải lên đồn, là do Tiết Đường tự mình gọi cảnh sát.

Vì là người liên quan, cô cũng phải theo về trụ sở một chuyến.

Trước khi lên xe cảnh sát, Trình Kim An đưa chìa khóa xe G cho La Thụy Tây, nhờ cô ấy lái về trước.

Tại đồn công an.

Sau khi Tiết Đường và Trình Kim An hoàn tất lời khai, chuẩn bị ký tên để rời đi. Dù ở bên ngoài, cả hai vẫn nghe rõ tiếng gào thét từ phòng thẩm vấn: "Tôi chỉ là quá yêu cô ấy thôi! Tôi có ác ý gì đâu! Làm sao tôi có thể làm hại cô ấy được chứ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!