Editor: Qin
Trình Kim An thật sự đã cho người khác mượn luôn cái giường của mình.
Hai bộ chén đũa trên bàn, anh cũng không để Tiết Đường rửa, tự mình dọn sạch sẽ hết.
Dọn xong, Trình Kim An xuống lầu hóng gió một lúc.
Vừa rồi tiếp nhận quá nhiều thông tin, anh cần chút thời gian để từ từ tiêu hóa.
Đến khi quay lại, Tiết Đường chắc đã tắm rửa xong, đang yên lặng ngồi trên sofa.
Ban đầu Trình Kim An muốn bảo cô trực tiếp ngủ luôn, nhưng Tiết Đường không chịu nổi. Cô đã gần một ngày một đêm không tắm, lại ở bên ngoài lâu như vậy, người chắc chắn đầy vi khuẩn. Cũng vì đoán trước khả năng lớn hôm nay sẽ không về ngay, cô đã đặc biệt mang theo hai bộ quần áo để thay.
"Em ngồi trên sofa làm gì? Không phải muốn ngủ sao?"
Trình Kim An vừa vào cửa, ánh mắt liền lướt qua người cô.
Tiết Đường vừa sấy khô tóc, những sợi tóc mềm mại buông lơi xuống vai. Hồi cấp ba, hình tượng của cô luôn là buộc tóc đuôi ngựa, vừa rồi cũng vậy, rất hiếm khi thấy dáng vẻ cô để xõa tóc thế này, nhất thời anh cảm thấy có chút không quen.
"Em định ngủ rồi, nhưng không thấy anh đâu."
Trình Kim An nghe vậy liền vui vẻ, "Sao hả? Anh không có đây thì em ngủ không được à?"
"Không phải," Tiết Đường nói, "Anh quên chưa nói cho em biết phòng anh là phòng nào rồi."
"……"
Quên thật rồi.
Trình Kim An dẫn cô vào phòng ngủ của mình.
Vừa bước vào, Tiết Đường bắt đầu quan sát căn phòng của anh. Hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cô. Không phải cô nghĩ phòng của Trình Kim An sẽ cực kỳ bừa bộn, dù sao anh cũng không phải kiểu người lôi thôi, lại còn rất chú ý tới vẻ bề ngoài. Nhưng gọn gàng sạch sẽ tới mức này, quả thật Tiết Đường không ngờ tới.
Chăn đệm trải thẳng tắp, bàn học sách vở sắp xếp ngay ngắn, trên tủ còn bày biện những mô hình nhỏ vô cùng trật tự…
Trước kia sao cô không nhận ra, anh chàng này còn mắc cả chứng cưỡng chế nhỉ?
Nhìn chiếc giường được trải gọn gàng đến vậy, Tiết Đường bỗng hơi chùn bước. Thật ra ngủ sofa chắc cũng không tệ.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, Trình Kim An đã vén chăn lên giúp cô, thậm chí còn đẩy phần chăn phía cuối giường vào trong một chút.
Sắp xếp xong xuôi, anh quay sang nhìn cô.
Thấy cô không động đậy, Trình Kim An nói: "Ga giường và chăn mới thay cách đây hai ngày, cũng chỉ ngủ qua hai đêm thôi."
Anh hiểu lầm rồi.
Nhưng mà chủ nhân của chiếc giường đã tự mình làm rối nó lên rồi, thế thì cũng chẳng còn gì để ngại nữa.
Tiết Đường vừa bước tới vừa nói: "Em không ngại đâu, chỉ là thấy anh sắp xếp ngăn nắp quá, có chút không nỡ ngủ thôi."
Nói xong, người cô cũng nhẹ nhàng nằm vào trong chăn.
Trình Kim An hừ nhẹ một tiếng: "Anh cũng không ngại, chỉ cần em thức dậy thì dọn dẹp giúp anh là được."
Anh lại kéo rèm cửa vào.
Phòng ngủ dùng loại rèm cửa bình thường, không phải rèm chắn sáng, kéo vào rồi bên trong vẫn còn chút ánh sáng mờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!