Editor: Qin
Cuối cùng Tiết Đường vẫn không ăn cơm hộp của anh.
Váy dạ hội phần eo khá bó, cô lo chỉ ăn một miếng nhỏ thôi là cái bụng nhỏ sẽ nhân cơ hội nhảy ra chiếm chỗ.
Quá mạo hiểm.
Khách sạn cô đặt cách địa điểm tổ chức lễ hội không xa, nếu đi bộ thì cũng chỉ mất mười phút. Ban đầu đúng là có ý định sẽ đi bộ như một cách tản bộ dạo mát, nhưng giờ thì quên đi.
Trời thế này, mặc thế này mà ra ngoài đi bộ. Cô không có đủ dũng khí để chịu đựng ánh mắt kỳ quái của người khác, cũng chẳng đủ can đảm để đối mặt trực tiếp với gió lạnh của Nam Hòa. Vẫn là ngoan ngoãn bắt xe thôi.
Nhìn thời gian cũng gần đến rồi, cô khoác nhẹ chiếc khăn choàng bên cạnh lên, chuẩn bị gọi xe. Chưa kịp định vị xong thì có một tin nhắn WeChat bật lên trước.
Trình Kim An: [Xong chưa? Xe đến rồi, bao giờ đi?]
Xe đến rồi?
Tiết Đường nhìn dòng chữ ấy, bỗng rơi vào trầm tư. Nếu nói sếp Trình lần này vì muốn công bằng mà chủ động đặt xe, vậy cô còn có thể hiểu.
Nhưng mà anh đâu có biết địa chỉ? Vậy đặt kiểu gì được cái xe này…
Cô đã từng nói địa chỉ chưa nhỉ? Chắc là chưa.
Thôi vậy. Dù có sai địa chỉ, bảo bác tài đổi lại điểm đến là được mà, chắc không thành vấn đề.
Tiết Đường nhắn lại: [Giờ đi được rồi.]
Gửi tin xong, cô miễn cưỡng nhét điện thoại vào cái túi nhỏ của mình.
Để phối cùng váy hôm nay, Tiết Đường đã lăn tăn mãi mới cắn răng mua cái clutch cùng tông. Ngần ngại không chỉ vì giá cả, mà phần lớn là vì bản thân cái túi.
Quá nhỏ.
Một chiếc điện thoại, một thỏi son, thế là đầy. Đến một gói khăn giấy cũng không có chỗ nhét.
Tiết Đường xách túi ra ngoài.
Trình Kim An đã đứng trước cửa phòng 1603.
Ừm, thay đồ rồi. Rất "khiêm tốn", nhưng mà không khiêm tốn lắm.
Áo khoác dài đen, áo bên trong đen, quần đen, giày da đen, đến cả tóc anh cũng đen. Từ đầu đến chân toàn màu đen, đúng là nếu xét về phối màu thì khá khiêm tốn. Có lẽ là do con người anh, dù mặc gì thì cũng không cảm thấy khiêm tốn nổi.
Tiết Đường thậm chí còn cảm thấy, chỉ xét về khí thế, bộ đồ hôm nay còn áp đảo hơn cả lúc đi đến.
Trợ lý á? Nói anh là boss bên phía nhãn hàng, chắc cũng chẳng ai nghi ngờ.
Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, Trình Kim An khẽ ho một tiếng, dời ánh mắt, nhìn về phía bên kia hành lang.
"Tôi chỉ mang mỗi bộ này thôi, không có đồ khác đâu."
À, biết à.
Tiết Đường bước lên hai bước: "Không sao, đi thôi. Trợ lý không hợp thì em nói anh là vệ sĩ, vệ sĩ thường cũng mặc đồ đen hết."
Nghe không hay lắm. Sếp Trình không thích nghe, quay đầu đi về phía thang máy luôn.
Nhưng bước chân thì rất chậm, như cố tình đợi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!