Editor: Qin
"Yo, gió nào thổi ông Phật sống như ông đến công ty thế?" Lâm Càn Phi vừa họp xong, còn chưa kịp uống ngụm nước nào, đã thấy Trình Kim An nghênh ngang bước vào.
Trình Kim An liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Sao nào? Công ty này không có phần tôi à? Tôi đến xem có vấn đề gì không được chắc?"
Ba dấu chấm hỏi vang lên trong không khí.
Chỉ là mấy lời này, Lâm Càn Phi lại cảm thấy hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
Anh ta cảnh giác nhìn anh: "Hôm nay ông đến công ty, không phải lại có âm mưu gì đấy chứ?"
"Ông bị hoang tưởng à?" Trình Kim An trợn mắt, "Chẳng lẽ tôi không thể đến hỏi thăm tình hình công ty gần đây chút à?"
Lâm Càn Phi liếc anh một cái: "Ông mà tốt đẹp vậy thì lạ đấy."
Lát sau, anh ta bỗng nhớ lại chuyện bạn gái mình từng than phiền, không nhịn được cười lên.
Tất nhiên, đúng là cười thành tiếng.
"Nghe nói bạn thân của bạn gái tôi chính là bạn gái cũ của ông đúng không?"
Trình Kim An hơi ngẩng cằm, mặt dày không chút ngượng ngùng: "Thì sao?"
Lâm Càn Phi hỏi tiếp: "Cái nhà đó, ông cố ý bán cho cô ấy à?"
Trình Kim An nghe vậy liền cười khẩy một tiếng: "Buồn cười, "bạn thân của bạn gái tôi muốn mua nhà, mà ông lại đang có một căn cần bán, thế chẳng phải rất hợp nhau à?", lời này chẳng phải chính ông nói với tôi đấy à?"
Nhắc tới chuyện này, Lâm Càn Phi cũng cảm thấy hơi khó hiểu. Anh ta từng nghi ngờ, nhưng chẳng tìm được lời giải thích nào hợp lý, cuối cùng cũng đành tặc lưỡi cho là "trùng hợp".
Trình Kim An ngồi phịch xuống ghế sô pha, vắt chéo chân, nghiêng đầu, bộ dáng y như một kẻ chiến thắng: "Đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, tôi đâu có rảnh vậy."
"Được rồi." Lâm Càn Phi cũng ngồi xuống bên cạnh, vẫn còn chút tò mh: "Này, năm nhất đại học, có phải bạn gái cũ không ngại đường xa đến tìm cậu chính là cô ấy không?"
Trình Kim An không nói, nhưng sắc mặt thì đã thay đổi, khí thế hung hăng lúc nãy biến đâu mất tiêu. Lát sau anh mới định thần lại, khẽ "ừm" một tiếng.
Ngay sau đó, anh móc từ túi áo ra một bao thuốc. Trình Kim An lấy ra một điếu, ngậm vào miệng, rồi tiện tay quăng một điếu cho người bên cạnh.
Lâm Càn Phi bắt lấy rồi ném ngược lại: "Tôi đang cai thuốc, không hút."
Trình Kim An châm lửa, quay sang liếc anh ta: "Yo, chuyện gì khiến cậu cải tà quy chính thế?"
Giọng nói vừa dứt, làn khói thuốc nhẹ nhàng lan ra giữa hai người.
Lâm Càn Phi liếc anh một cái: "Bạn gái tôi chứ ai, chuẩn bị kết hôn rồi, cũng nghĩ nên cai dần đi."
Trình Kim An hỏi: "Cô ấy bắt cậu bỏ à?"
"Không đâu." Lâm Càn Phi nghịch điện thoại trong tay, "Sau khi cưới còn phải sinh con chứ, kiểu gì cũng phải bỏ, thôi bắt đầu luôn cho đỡ sốc."
Động tác hút thuốc của Trình Kim An khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên: "Tự giác đấy."
Lâm Càn Phi dựa lưng vào thành ghế, trong đầu bỗng tua lại đoạn thời gian Trình Kim An bắt đầu hút thuốc.
Lúc năm nhất anh có hút thuốc không nhỉ?
Hình như chưa từng thấy. Khi nào thì bắt đầu hút thường xuyên? Chắc là năm ba, lúc anh về nước một chuyến, sau đó quay lại thì đã như bây giờ.
Lâm Càn Phi vuốt cằm, "Có phải lần đó hai người quay lại không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!