Phòng trống nhà em cho tôi thuê lại được không?
Editor: Qin
"……"
Nói cái gì vậy chứ?
Trình Kim An câm nín một hồi lâu.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn tạm trú lại nhà Thẩm Yến Hồi. Vợ chồng người ta để phòng khách cho anh ở, còn chu đáo giúp anh thay mới ga giường chăn gối.
Ngại ăn chực, nên Trình tổng đặc biệt chuẩn bị một bữa "đầy bàn"… đồ ăn ngoài. Không sai, hôm nay mệt quá rồi, chẳng còn hứng thú nấu nướng.
Sau bữa tối, Lư Niệm về phòng trước, hai người đàn ông tiếp tục ngồi lại phòng khách xem bóng đá. Thẩm Yến Hồi liếc nhìn anh một cái: "Tôi vừa nãy đâu có nói linh tinh, cậu không thấy đây là một cơ hội tốt à?"
Trình Kim An cầm lon bia trong tay, tu một ngụm mà chẳng nói gì.
Thẩm Yến Hồi hừ nhẹ một tiếng, "Giờ cậu lại nhát gan thế hả?"
Hơi muốn hút thuốc, Trình Kim An đưa tay mò túi. Nhưng còn chưa kịp lôi ra thì chủ nhà đã mở miệng: "Hút thuốc thì ra ban công. Không được hút trong phòng khách."
Trình Kim An bĩu môi. Anh cũng đâu có định hút trong phòng khách, ở nhà mình còn chẳng làm thế nữa là.
Ti vi vẫn đang phát trận đấu, Trình Kim An ngửa người tựa vào sofa, chẳng tập trung được chút nào. Lại ngồi thêm một lúc nữa, anh mới chậm rãi đứng dậy, kéo cửa ban công ra, một mình ra đó đứng một lúc.
Tết năm nay hình như lạnh hơn mấy năm trước. Trình Kim An dứt khoát mở cửa sổ ra, gió lạnh lồng lộng lập tức ùa vào.
Anh dựa vào khung cửa, thò đầu ra ngoài, châm điếu thuốc. Không khí lạnh buốt pha lẫn mùi nicotine khiến đầu óc anh tỉnh táo hẳn.
Phải rồi, nhát gan cái gì chứ.
Chẳng giống anh chút nào.
…
Nửa đêm, Trình Kim An tắm rửa xong, nằm lên giường trong phòng khách. Trời lạnh nhưng ánh trăng lại rất đẹp.
Anh cố ý không kéo rèm, nằm trên giường có thể nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tròn vành vạnh.
Trình Kim An lấy điện thoại, mở WeChat, tìm cái tên anh đặt ghi chú là "Cẩn thận bị lừa", gửi qua một tin nhắn.
[Bên em còn trống một phòng phải không?]
Lúc đó Tiết Đường vẫn chưa nghỉ, đang cắm cúi chỉnh vlog unbox hôm qua quay.
Chỗ cần thêm nhạc nền, cô thích đeo tai nghe để nghe cho chuẩn, dễ căn nhịp.
Tháo tai nghe ra mới thấy điện thoại có tin nhắn đến đã gần hai mươi phút rồi.
"Bên em còn trống một phòng phải không?" Tiết Đường lẩm bẩm đọc thành tiếng.
Nghe cứ thấy lạc quẻ thế nào ấy.
Cô cũng không rõ đối phương hỏi thế là để làm gì, liền nhắn lại:
[Còn một phòng, sao vậy?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!