Editor: Qin
Tâm trạng của Trình Kim An dường như đạt đến độ thỏa mãn cực đại.
Nửa đoạn đường về sau không chỉ chủ động nói chuyện với Tiết Đường, lúc dừng đèn đỏ còn nhịp nhịp tay trái đặt trên cửa xe theo tiết tấu.
Đó chính là biểu hiện rõ ràng khi anh đang cực kỳ vui.
Nếu là trước đây, Tiết Đường thậm chí có thể đoán được lúc này Trình Kim An đang ngân nga bài gì trong đầu.
Một đêm trôi qua.
Tiết Đường bị mùi thơm đánh thức.
Cô lơ mơ ngồi dậy, cái mũi nhỏ nhúc nhích ngửi khẽ.
Không phải ảo giác thật rồi.
Cô chợt nhớ đến nồi cháo hôm qua.
Cô thật ra cũng chẳng mấy khi thấy Trình Kim An nấu cơm, chỉ có vài lần khi đến căn hộ anh thuê ở nước ngoài hồi trước.
Sau đó thì không bao giờ thấy lại.
Bên ngoài…
Không thể nào.
Tiết Đường lập tức phủ định mấy suy nghĩ loạn xạ trong đầu.
Anh đâu có biết mật mã cửa nhà.
Cả Triệu Hoan với Lý Cảnh Viên biết đều là mật khẩu cũ trước đây, chắc chắn cũng không thể là họ.
Vậy thì hình như chỉ còn lại một người duy nhất.
Cô nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra.
Quả nhiên, người đang bận rộn trong bếp lúc này, không phải bà Hạ thì còn ai vào đây được nữa?
Nghe thấy tiếng động, Hạ Lâm Ngọc quay đầu lại: "Dậy rồi hả? Mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng."
Tiết Đường gãi mái tóc có hơi rối, đáp một tiếng "vâng".
Hôm nay tâm trạng của bà Hạ trông có vẻ khá tốt?
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Tiết Đường bước ra khỏi phòng.
Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn ăn.
Cháo kê mới nấu, trứng cuộn còn đang bốc khói, bên cạnh là bánh hành giòn như thể được mua từ tiệm bên ngoài.
Thậm chí còn có cả đĩa trái cây nhỏ, dĩa trái kiwi và dâu tây được xếp xen kẽ vô cùng bắt mắt.
Tiết Đường thầm nghĩ: Chắc chắn là có chuyện vui gì đó rồi đây.
Cô ngồi xuống bàn, nhìn người đối diện: "Mẹ, sao hôm nay mẹ qua đây vậy? Còn làm cả bữa sáng hoành tráng thế này nữa."
Hạ Lâm Ngọc cắn miếng bánh hành, hờ hững nói: "Gọi là hoành tráng à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!