Editor: Qin
Ánh mắt Trình Kim An cụp xuống, rơi vào chiếc vali đen trong tay.
"À, tôi á, đang đi dạo ấy mà."
"…Đi dạo?" Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia tỏ ra cạn lời, "Kéo một cái vali trống ra ngoài đi dạo? Không phải chứ ông bạn, sở thích này cũng dị ghê."
"Ừm." Trình Kim An xoay xoay chiếc vali trong tay, vẻ mặt hời hợt, "Cái sự độc lạ của tôi, giờ cậu mới biết à?"
Trong đầu anh vẫn còn vương hình ảnh người vừa nãy nhìn thấy.
Chậc, sao ngoài đời nhìn còn gầy hơn trong video nữa.
Đầu dây bên kia lại nói thêm câu gì đó.
Trình Kim An căn bản chẳng nghe, thuận miệng đáp đại: "Sắp về rồi."
–
Lâm Càn Phi đang sắp xếp quần áo lại vào vali.
Anh ấy đứng dậy, liếc nhìn thủ phạm đang ngồi uống cà phê bên cạnh, hỏi: "Cuối cùng cậu đã đi đâu thế?"
Trưa nay, anh ấy vừa đi công tác về thì Trình Kim An đã xuất hiện ở công ty.
Lâm Càn Phi còn tưởng người này đột nhiên đổi tính, chịu chủ động đến công ty họp hành gì đấy.
Ai dè chỉ tới để mượn vali.
Lúc đó anh ấy đang bận chuẩn bị cho cuộc họp chiều, cũng không hỏi nhiều, tưởng anh cần dùng vali để đựng gì đó, còn đặc biệt giúp dọn sạch đồ bên trong cho.
"Có đi đâu đâu." Trình Kim An lười biếng ngả người tựa lưng vào ghế.
Thấy anh không muốn nói, Lâm Càn Phi cũng không gặng hỏi nữa, chỉ nói: "Bạn thân của bạn gái tôi vừa về thành phố Lân, tối nay bọn tôi định đi ăn một bữa, đến chỗ tiệm lẩu nhà cậu ăn được không?"
Trình Kim An hờ hững ngước mắt lên, giọng thờ ơ: "Được thôi, các cậu cứ đi, tôi bao."
"Cậu đi cùng luôn không?" Lâm Càn Phi nói, "Dù sao cũng là chỗ của cậu."
Trình Kim An ngồi thẳng dậy, cười cười với anh ấy, "Thôi đi, đó là bạn thân của bạn gái cậu, tôi có quen đâu, đi theo cũng kỳ."
"À đúng rồi." Lâm Càn Phi chợt nhớ ra chuyện căn nhà, "Thật ra làm quen cũng được."
"Hử?" Giọng Trình Kim An khẽ nhướng lên, sắc mặt thì vẫn bình thường, "Ý gì đấy?"
Lâm Càn Phi bắt đầu giải thích: "Bạn thân bạn gái tôi vừa từ ngoài tỉnh trở về, tính mua nhà ở thành phố Lân. Bạn gái tôi mới nhờ tôi để ý giúp mấy căn, cậu thì đúng lúc lại định bán nhà." Anh ấy buông hai tay ra, "Không phải quá hợp lý à? Một người muốn mua, một người muốn bán, tiện dịp gặp nhau bàn chuyện luôn."
Trình Kim An cúi xuống nhìn điện thoại, im lặng khá lâu. Đang lúc Lâm Càn Phi tưởng anh đồng ý rồi, thì giây sau anh đã đứng dậy, ra dáng chuẩn bị đi.
"Để sau đi, hôm nay dạ dày tôi khó chịu, không ăn lẩu nổi."
"Dạ dày khó chịu?" Lâm Càn Phi ngạc nhiên nhìn ly cà phê trong tay anh, "Dạ dày khó chịu mà còn uống cà phê?"
"Ừm." Trình Kim An uống thêm một ngụm nữa ngay trước mặt anh ấy, "Lấy độc trị độc mà."
"À đúng rồi, nếu cô ấy muốn xem nhà, tôi gửi mật khẩu cho cậu, các người tự đến xem đi." Nói xong, anh sải bước rời khỏi văn phòng.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!