Editor: Qin
"Không nhầm đâu." Trình Kim An rất chắc chắn: "Là Lư Đình Kiều Nam, là tôi nhớ nhầm thôi."
Anh còn nói thêm, "Tôi hay bị mù phương hướng, có chút không phân nổi đông tây nam bắc."
Từ trước đến nay, Tiết Đường rất hiếm khi nghi ngờ ai, không hẳn là vì cô quá tin người, mà là phần lớn những chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.
Mỗi người đều có thể vì một vài lý do bất đắc dĩ nào đó mà phải nói dối, hoặc bởi vì cái giá của việc nói thật còn lớn hơn cả lời nói dối.
Thế nên thỉnh thoảng nghe phải mấy câu xàm xí gạt người cũng không đến mức để tâm, càng không nghĩ sâu thêm làm gì.
Chỉ là người trước mặt cô đây thật sự khó hiểu quá.
Tiết Đường thu ánh mắt về, "Được rồi, tôi cũng xuống trạm đó, cậu cứ đi theo tôi."
Xe buýt tiếp tục lăn bánh thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng cũng đến trạm Lư Đình Kiều Nam.
Vì đây là điểm trung chuyển nên lượng người xuống xe cũng đông hơn hẳn các trạm trước đó.
Trình Kim An bám theo sau Tiết Đường cùng xuống xe.
Nói là có thể bắt tuyến 13, nhưng đâu phải vừa bước xuống là đón được ngay, muốn đi được tuyến đó thì còn phải rẽ vào đường bên trong nữa, đi thẳng rồi quẹo phải ở cuối đường mới đến được bến xe kế tiếp.
"Tôi đi đây." Tô Đường nói một câu rồi quay người bước đi.
Nhưng vừa đi được một đoạn, cô phát hiện phía sau vẫn còn có người đang lẽo đẽo theo sau.
Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
Trình Kim An không né tránh ánh mắt cô, điềm nhiên đáp: "Tôi cũng đi đường này, còn phải đi thêm một đoạn nữa."
Ờ, được thôi.
Tiết Đường cũng không nói gì thêm.
"Này, Tiết Đường." Trình Kim An rảo bước lên gần hơn, gần như sánh vai cùng cô, "Nhà cậu xa ghê ha."
"Cũng không gần lắm, ở khu phố Khê Nam."
"À, ra là tận phía nam luôn hả, vậy thì cũng đúng, xa vậy bảo sao phải ở ký túc."
"Thế còn cậu?" Tiết Đường nhìn anh: "Cậu ở trọ là vì không muốn bị ba mẹ quản hả?"
"Ừ." Kể từ học kỳ trước khi hai người bắt đầu thân hơn, Trình Kim An đã thoải mái chia sẻ về chuyện này: "Ở nhà phiền lắm, quản đông quản tây, mà lại không thể không nghe. Dù sao vẫn còn phải xin tiền tiêu mà, nên chi bằng dọn vào ký túc, yên tĩnh hơn."
Đây có lẽ là chuyện phiền lòng của không ít thiếu niên: muốn thoát khỏi sự kiểm soát của phụ huynh, nhưng lại vì chưa đủ năng lực mà vẫn phải sống dưới mái hiên của họ.
Mà dưới mái hiên ấy, ngoài sự bảo vệ còn có thể tồn tại đủ thứ rắc rối, nào là nuông chiều quá mức, kiểm soát quá đà, hay thiếu đi ranh giới cần thiết…
Trình Kim An dường như đang bị những điều đó quấn lấy, muốn thoát ra mà chẳng tìm được lối đi.
"Cậu phải cố gắng để bản thân mạnh mẽ lên." Tiết Đường nhìn anh nghiêm túc nói: "Đợi đến lúc cậu có năng lực rồi, nhiều chuyện họ sẽ không can thiệp nữa."
Câu nói ấy khiến Trình Kim An sững người mấy giây.
Không biết từ lúc nào, cả hai đã đến được bến xe.
Trạm này không có ai chờ xe cả, Tiết Đường liếc nhìn bảng điện tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!