Editor: Qin
Trên xe, Tiết Đường đã bắt đầu lên kế hoạch cho mấy ngày sắp tới. Cô vẫn luôn ăn uống thất thường, nhiều khi quên mất một bữa thì cũng chẳng buồn ăn nữa, chuyện như cơm bữa. Lần này bị như vậy, quả thực cũng hơi sợ rồi.
Nhân lúc còn đang trong giai đoạn hồi phục, cô dự định sẽ ở nhà đóng cửa luyện tay nghề nấu nướng một thời gian, sau đó cố gắng hạn chế gọi đồ ăn ngoài.
Một mình sống bên ngoài nhiều năm, rốt cuộc đến cuối cùng cũng chỉ biết mỗi món trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, khoai tây sợi xào.
Lúc còn ở Nam Hòa, từng có giai đoạn cô cũng thử nấu vài món, mỗi lần làm xong lại chia sẻ cho bạn thân xem. Chỉ là lần nào cũng chỉ xoay đi xoay lại vài món ấy, chưa từng đổi khác.
Hồi đó Triệu Hoan từng bảo cô, phải ăn nhiều rau vào. Tiết Đường không hiểu: "Cà chua với ớt xanh chẳng phải rau à?"
Triệu Hoan lại nhấn mạnh: "Phải ăn nhiều rau lá xanh." Nhưng oái oăm thay, Tiết Đường lại sợ nhất là xào rau lá xanh.
Mấy món có nhiều lá, nước chẳng cách nào làm ráo được, mỗi lần thả vào chảo là y như rằng cô sẽ hoảng hồn chạy lùi cả mét.
Nâng cao tay nghề nấu nướng đúng là một bài toán khó.
Ban đầu định học theo video trên mạng, nhưng về đến nhà rồi mới phát hiện hình như Hạ Lâm Ngọc không định về luôn.
Ba người tới nhà ở khu Vân Đỉnh Loan, Tiết Đường liền bị đuổi đi nghỉ ngơi. Hạ Lâm Ngọc với Hạ Khâm thì giúp dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, thay đồ chỉnh tề, trông như sắp ra ngoài.
Tiết Đường không nhịn được mở miệng: "Hai người đi à?"
Sống một mình lâu rồi, thật ra cũng đã quen, ít ra là cô vẫn nghĩ vậy. Nhưng thấy hai người chẳng nói chẳng rằng, vừa thay áo khoác vừa chuẩn bị đi, trong lòng vẫn có chút không cam lòng khó tả.
Cô cho rằng mình đang bị ảnh hưởng bởi tâm lý thất thường của bệnh nhân.
Nghe thấy cô hỏi, mẹ con nhà họ Hạ liền liếc nhìn nhau một cái sau lưng cô, ánh mắt như đang nói "thấy chưa, nói rồi mà".
Hạ Khâm quay lại nhìn cô, "Mẹ với anh ra ngoài một lát, lát nữa sẽ quay lại."
Tiết Đường ừ một tiếng, không nói thêm gì.
"Con nhìn lại nhà mình đi." Hạ Lâm Ngọc đưa tay chỉ một vòng, "Thứ gì cũng không có. Hôm đó mẹ về nấu cơm cho con mà không tìm nổi cái túi đựng rác."
"Có mà." Tiết Đường lên tiếng phản bác, "Ở ngăn kéo trong phòng làm việc ấy."
Hạ Lâm Ngọc đảo mắt: "Con bị gì vậy, túi rác mà cất trong phòng làm việc."
"Không phải cất, để ở đó là tiện nhất với con mà."
Tiết Đường thấy chẳng có gì kỳ lạ cả. Trong nhà này trừ chỗ ngủ ra thì chỗ cô ngồi nhiều nhất chắc chắn là phòng làm việc, từ dựng video đến livestream đều ở đó cả. Đồ hay dùng thì để ở chỗ hay dùng đến, quá hợp lý chứ sao.
"Còn cái tủ lạnh của con." Bắt đầu vào chế độ càm ràm, Hạ Lâm Ngọc hoàn toàn không dừng được nữa: "Cái tủ lạnh to chà bá mà trong đó chỉ toàn mặt nạ, nước uống với nước lọc, con mua nó làm gì vậy?"
Tiết Đường suýt thì buột miệng nói: cái tủ đó là "tiểu Trình" của mẹ mua đấy. May mà kịp nuốt xuống.
"Cái tủ đó là chủ nhà cũ mua rồi để lại, lúc con mua nhà là có sẵn rồi. Nó trống là vì con mới dọn về chưa lâu, chưa kịp mua sắm gì cả."
Hạ Lâm Ngọc phất tay: "Đừng biện hộ nữa, con chỉ giỏi trì hoãn thôi."
"…"
Sau đó, mẹ con họ ra ngoài, Tiết Đường tiếp tục nghỉ ngơi. Đợi họ quay lại, lại mất hai tiếng đồng hồ.
Mùa đông ở thành phố Lân, ban ngày rất ngắn, trời đã tối mịt từ lâu. Ngoài mấy túi siêu thị to nhỏ ra, Tiết Đường còn trông thấy một chiếc ba lô nhỏ xen giữa.
Cô nhìn chiếc ba lô rồi lại nhìn hai người họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!