Editor: Qin
"Cô ơi, có cần con giúp không ạ?"
Hạ Lâm Ngọc ngẩng đầu, một chàng trai trẻ dáng cao, ánh mắt chân thành và nhiệt tình đang đứng trước mặt bà.
Bà theo bản năng xua tay, "Không cần đâu, cảm ơn con nhé."
Chàng trai trẻ không rời đi, giọng nhỏ nhẹ: "Cô ơi, con cũng đang định lên khu nội trú thăm bạn, tiện đường thôi ạ." Anh liếc mắt nhìn đống đồ dưới đất, "Nhiều thế này, chắc một mình cô mang không tiện đâu."
Lễ độ mà kiên quyết.
Thực ra Hạ Lâm Ngọc vốn không muốn làm phiền người lạ, nhưng đúng là tay xách lỉnh kỉnh thế này, vừa đi đường bất tiện, đến bấm thang máy cũng không bấm nổi.
Cuối cùng bà gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cảm kích: "Vậy cô cảm ơn con nhé, chàng trai."
Chàng trai trẻ bước lên nửa bước, nhẹ nhàng nhấc phần lớn đồ đạc lên, chỉ để lại một túi nhỏ: "Cô đừng khách sáo, thấy cô xách nhiều đồ thế, sao con có thể làm ngơ được."
Cả hai cùng đi về phía thang máy.
Trước khi cửa mở ra, chàng trai mỉm cười với Hạ Lâm Ngọc: "À đúng rồi cô ơi, con tên là Trình Kim An, gọi con là Tiểu Trình là được."
"Tiểu Trần?" Hạ Lâm Ngọc hỏi lại, "Chữ Trần có bộ Nhân đứng à?"
"Không ạ." Trình Kim An lắc đầu, "Là chữ Trình trong từ hành trình."
"À, là chữ Trình đó à."
"Vâng ạ."
Vào đến thang máy.
Hạ Lâm Ngọc bấm tầng mười ba, quay sang hỏi: "Tiểu Trình, con lên tầng mấy? Để cô bấm giúp cho. Mà thôi, con đưa đồ đây cho cô, lên tới nơi cô tự xách được rồi."
"Trùng hợp quá cô ơi." Trình Kim An cười tươi rói, "Con cũng lên tầng mười ba đấy."
"Con cũng lên mười ba à? Đi thăm người bệnh à?"
Trình Kim An gật đầu, "Vâng, bạn con đang nằm viện ở tầng đó. Còn cô thì sao ạ?"
Hạ Lâm Ngọc nói: "Con gái cô đang nằm viện."
Lời đến đây, Hạ Lâm Ngọc liền như mở máy kể chuyện.
"Bọn trẻ bây giờ thật chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả, bữa ăn thì thất thường, suốt ngày ăn ngoài, cả ngày chẳng chịu vận động, toàn bị bệnh khi còn trẻ."
"Cô nói đúng quá ạ." Trình Kim An mặt mũi đầy vẻ đồng tình, giọng nói cũng đầy tiếc nuối, "Bạn con cũng thế đấy. Có lúc muốn rủ nó ra ngoài vận động, chạy bộ với nhau tí thôi mà cũng chẳng rủ được."
Nghe những lời đó, Hạ Lâm Ngọc bắt đầu đánh giá chàng trai trước mặt, tinh thần phơi phới, vóc dáng cũng đẹp, nhìn là biết người hay tập luyện.
Mà lại còn lễ phép, nhiệt tình.
Giờ hiếm có lắm.
Cửa thang máy mở ra.
Trình Kim An ra hiệu mời Hạ Lâm Ngọc ra trước, rồi mới theo sau bà bước ra.
"Tiểu Trình, con đi hướng nào vậy?" Hạ Lâm Ngọc quay đầu hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!