Chương 13: (Vô Đề)

Editor: Qin

Không biết ai là người đầu tiên bật cười. Nhưng tất cả mọi người trong phòng, kể cả là Tiết Đường, cũng không kìm được mà khẽ cong khóe môi.

Trình Kim An nheo mắt nhìn bọn họ. Anh có đôi mắt to, nhưng vì là mí lót nên chỉ cần nheo lại là ánh mắt liền trở nên hẹp dài, nhìn chăm chú như thế này còn có chút khí thế dọa người. Mọi người lập tức nghiêm túc lại.

"Thế nên cậu mới có thành kiến với cái từ "phú nhị đại" à?" Lưu Giang tổng kết, "Cậu hơi nhạy cảm đấy anh bạn."

"Ai nói với cậu là vì chuyện đó?" Trình Kim An hừ lạnh một tiếng, "Thật ra tôi còn phải cảm ơn cái thằng đó nữa kìa, nhờ nó mà tôi ngộ ra được nhiều chuyện lắm."

"Chuyện gì cơ?" Tò mò buôn chuyện lập tức được khơi lên.

Có lẽ vì đã lỡ nói nhiều rồi, Trình Kim An cũng không giấu nữa, hoàn toàn buông lỏng: "Ví dụ như tôi quá nghe lời. Ba mẹ tBa, nhất là mẹ tôi kiểm soát quá mức. Tôi mãi không hiểu tại sao ba mẹ người ta sự nghiệp thành công thì không có thời gian quản con cái, đến nhà tôi thì ngược lại, quản còn chặt hơn. Từ chuyện lớn như chọn trường cho đến chuyện nhỏ như ăn mặc sinh hoạt, cái gì cũng phải chỉ đạo, không cho mình cơ hội tự quyết định luôn.

Kể cả tương lai sau này cũng sắp xếp sẵn hết rồi, học trường nào, ngành gì, lúc nào tiếp quản công ty của gia đình…"

"Trời ơi, nghe nghẹt thở ghê á."

"Trước đó cậu không thấy có gì bất ổn sao?"

Trình Kim An thành thật lắc đầu, "Chắc do bị đè nén quen rồi. Mà cũng có thể là vì đám bạn đồng trang lứa xung quanh tôi hồi đó cũng kiểu kiểu vậy, nên tôi vô thức nghĩ đó là chuyện bình thường."

Thẩm Yến Hồi tò mò hỏi, "Sau đó bắt đầu phản kháng à?"

"Ừ." Trình Kim An ừ một tiếng, như thể nhớ lại chuyện gì thú vị, nhịn không được bật cười, "Không đùa đâu, nếu không có vụ đó, tôi còn không biết mình cũng có cá tính như thế đấy."

"A!" Lưu Giang đập vai anh, "Vậy hồi cậu ra nước ngoài học từ năm lớp mười là vì muốn chạy trốn khỏi sự quản thúc đó đúng không?"

Trình Kim An búng tay cái tách, "Chuẩn không cần chỉnh."

"Thế sao cậu lại quay về?" Vương Lỗi hỏi, "Cũng lại do ba mẹ cậu bắt à?"

"Không phải." Trình Kim An lắc đầu, "Sau đó bọn họ ngược lại còn thấy tôi ra nước ngoài rèn luyện cũng tốt."

Lưu Giang đoán, "Thế cậu quay về là để… không làm theo ý họ? Cũng cực dữ à."

"Cũng không phải nốt." Trình Kim An nói: "Là vì bà nội tôi đột nhiên ngã bệnh. Bà là người duy nhất từ nhỏ đến giờ luôn tôn trọng quyền lựa chọn cá nhân của tôi."

"Thế giờ… bà cậu sao rồi?"

"Ra viện rồi, nhưng sức khỏe không bằng trước nữa. Tôi cũng không muốn để bà gọi điện mà lại bị lệch múi giờ, phiền lắm, nên dứt khoát về nước luôn."

"Vậy thì…" Triệu Hoan chỉnh lại từ ngữ một chút rồi nói, "Là ngày cậu đến trường báo danh bị Đường Đường nhìn thấy, sau đó trái tim mong manh của thiếu niên lại bị chọc trúng nữa chứ gì?"

Còn ôm hận đến tận bây giờ. Lời nói hơi chọc quê, nhưng Trình Kim An thật sự không cãi lại nổi.

"Còn không phải à, hôm đó lớp phó nhìn thấy tôi mà hết lắc đầu lại thở dài, thử hỏi đổi lại là ai mà không nghĩ ngợi chứ."

Nghe kể nãy giờ, thấy câu chuyện lại vòng về mình. Tiết Đường chớp mắt, giải thích: "Hôm đó tôi chỉ cảm thán một chút về khoảng cách giàu nghèo thôi, chứ không có ý xem thường cậu, cũng không hề ghét người giàu."

Trừ Trình Kim An ra, mấy người còn lại đều đã học chung hơn một năm.

Ai cũng biết sơ sơ hoàn cảnh gia đình của Tiết Đường. Đúng thật là không dư dả.

"Đấy thấy chưa, nói rõ là xong, mọi người vẫn là bạn học tốt mà." Lưu Giang thở phào rõ to, "Hai người làm tụi này giật cả mình, thôi được rồi được rồi, giờ chơi tiếp nghiêm túc nha."

"Tôi đi đây." Trình Kim An đút tay vào túi, quay đầu bỏ đi, "Mấy cậu cứ chơi tiếp đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!