Chín giờ sáng, Thẩm Nghị tới đơn vị, treo áo vest lên móc, theo thói quen xắn ống tay áo lên. Lý bí thư báo cáo đến một nửa thì hắn gõ bàn một cái, nói:
"Khoan đã, tiểu La đâu?"
Lý bí thư còn chưa kịp mở miệng, La Trạm đẩy cửa tiến vào,
"Chủ tịch, tôi đây. Tôi vừa ra ngoài nhận điện thoại."
La Trạm khéo léo nhận lại bản báo cáo của Lý bí thư, ra hiệu cho cô ra ngoài trước, chờ cô đi rồi mới nói: "Chủ tịch, tiệm hoa gọi tới nói là hôm nay thiếu gia nhà họ Lam không ra nhận hoa.
Cậu shipper gọi điện cho tôi hỏi có thể cho người khác thay mặt nhận không, tôi nói ok nhưng tốt nhất hỏi xem vì sao thiếu gia nhà họ Lam không tự ký nhận.
Về sau cậu đó nói là người giúp việc giải thích rằng thiếu gia bị bệnh.
"Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn La Trạm một chút,"Bệnh rồi?Vâng, nói là bệnh thương hàn, không tiện gặp người khác, còn nói về sau hoa cũng đừng tặng nữa.Được, cậu ra ngoài trước đi.
"La Trạm trước khi ra cửa lại hỏi:"Chủ tịch, vậy có tặng hoa nữa không?
"Thẩm Nghị suy nghĩ một chút:"Hoa thì thôi, ngày mai bắt đầu tặng trái cây organic.
"La Trạm sau khi ra ngoài, Thẩm Nghị nhắn Lam Đa Đa hỏi cậu làm sao vậy, nhưng không có hồi âm. Lam Đa Đa lúc này mới từ bệnh viện về nhà, đồng thời bởi vì tâm lý lẫn si. nh lý bị đả kích quá lớn, còn chưa sờ tới điện thoại. Cậu khoá chặt cửa phòng, vẻ mặt như bị cả thế giới lừa bán."Con à, con còn chưa ăn gì đâu, tốt xấu gì cũng ăn một chút cháo đi này.Con không ăn.
"Triệu Mộng Khiết hỏi chồng,"Sao? Nó ăn tí nào không?Chồng bà thở dài,Cửa còn chẳng mở, chắc là nó sợ thật rồi.
"Triệu Mộng Khiết nhớ lại thảm cảnh trong bệnh viện, nhất thời đau đầu cười khổ:"Lớn tướng như vậy, lần đầu châm cứu, cũng khó trách.
Cơ mà bác sĩ nói ít nhất phải châm cứu 3 tuần, anh xem giờ nó đã sợ như thế, về sau phải làm sao đây?
"Lam Gia Thụy cũng đau đầu, thằng con vì trúng gió mà méo mặt, không dám đi dạy. Ông có thể dạy thay cũng được. Nhưng méo mặt mà không kịp thời trị liệu thì khả năng cả đời này không thể nào hồi sinh vẻ đẹp được. Triệu Mộng Khiết cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nói:"Thực sự không được thì đành phải lừa nó vào viện thôi. Chữa khỏi đã rồi tính."
Từ đó trở đi, Lam Đa Đa bắt đầu trải nghiệm sinh hoạt khổ ải – mỗi ngày bị lừa đến bệnh viện để châm cứu. Mẹ cậu bày đủ trò, nào là bố cậu đột nghiên ngất, nhà cậu đột nhiên phá sản, cuối cùng đánh bài gì Lam Đa Đa cũng không tin nữa.
Đôi vợ chồng hết cách, lại quay lại với chuỗi ngày giằng co thể lực.
Vừa hơn 7h30, Triệu Mộng Khiết và chồng đứng ngoài cửa phòng cậu, hô,
"Đa Đa, dậy chưa? Tranh thủ xuống lầu ăn cơm."
Lam Đa Đa đẩy hết tất cả những đồ vật có thể dịch chuyển trong phòng tới sát cửa, chồng thành một đống,
"Không! Con đi ra mẹ lại bắt con đi bệnh viện!"
Lam Gia Thụy thở dài,
"Châm cứu trước mắt là cách an toàn nhất hữu hiệu nhất rồi. Nghe lời, ra đây đi đã, hôm nay cả bố cả mẹ đi cùng còn không chịu à?"
Lam Đa Đa cầu xin,
"Bố, mẹ, cầu xin bố mẹ đấy, con không muốn châm cứu, mua thuốc cao đi, bà dì bên hàng xóm không phải nói là dán thuốc cao cũng được đấy sao?"
"Đến lúc đó nhỡ không hiệu quả, mặt méo suốt đời thì về sau phải làm sao?"
Đầu Lam Đa Đa ong một tiếng như chuông bị gõ, sợ hãi ngây người, hơn nửa ngày không lên tiếng.
Cặp vợ chồng bất đắc dĩ, chỉ hận mình không thể méo mặt thay con. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, sau đó người giúp việc đi lên, nói: Dạ thưa, bên ngoài có một vị khách đến.
"Lam Gia Thụy hoài nghi nhìn thoáng qua, cùng Triệu Mộng Khiết xuống lầu. Triệu Mộng Khiết vừa thấy là Thẩm Nghị, trong lòng lập tức cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn tươi cười hỏi:"Tổng giám đốc Thẩm, sao lại tới đây?
"Thẩm Nghị mấy ngày không thấy mặt Lam Đa Đa, điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng vô ích, tặng hoa quả thì người khác nhận. Hắn nhất thời không yên tâm lắm, liền tự mình tới xem. Hắn hỏi:"Chào chú, dì, xin hỏi Đa Đa có ở đó không vậy?Cô khách khí quá, cứ gọi cháu là Thẩm Nghị được rồi ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!