Lam Đa Đa rốt cuộc không nói cho hai bà cháu biết chuyện này vì cậu đã quá mệt rồi, không muốn lại cõng tới cõng lui mò mò mẫm mẫm đến tận đêm để đi tìm mộ nữa.
Đương nhiên bây giờ mà bắt đầu về luôn thì cũng khó có thể kịp tới nhà trước khi trời tối.
Lam Đa Đa cõng bà cụ lê từng bước mệt mỏi, giờ phút này cậu chỉ ước gì Thẩm Nghị đang ở đây.
Thẩm Hâm cũng đã thở không ra hơi, bởi vì lúc đi sách theo cái gì thì lúc về bà ngoại cũng bắt mang theo cái đó, coi như là để thụ lộc. Chẳng biết lộc ở đâu ra nhưng chỉ thấy nặng muốn gãy lưng!
Thẩm Hâm áy náy nói:
"Chị dâu, mệt lắm phải không?"
Ừm, có chút.
"Thật vất vả cho chị rồi. May là lần này xem như không tính là đến không, bà đã nhắc đến chị với ông ngoại thì có lẽ bà đã chấp nhận chị rồi á."
…
"Nghĩ như vậy, có phải chị cảm thấy khoẻ hẳn cả người rồi không?"
…
Khoẻ hẳn cái rắm á! Mệt gần chết hơn nửa ngày, kết quả lại đi tế bái một đống phân gà…
Thẩm Hâm thấy Lam Đa Đa có vẻ thật sự mệt mỏi, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không nói thêm gì nữa.
Cõng được bà cụ tới chỗ cái xe lăn, Lam Đa Đa thở hắt ra một hơi, vừa đẩy xe lăn vừa nói:
"Muộn như vậy, chỗ nghĩa địa không có tín hiệu, liệu bác Thẩm có nổi trận lôi đình không đây?"
"Chỉ mong đến lúc đó bà đừng lú lẫn, không thì em sẽ thảm lắm."
Kết quả Thẩm Hâm vẫn bị mắng. Dù người đòi ra mộ là bà cụ, nhưng Thẩm Tuệ chỉ có thể mắng con gái để ph. át tiết sầu lo và tức giận.
"Bà ngoại mày lớn tuổi như thế, ngộ nhỡ trên đường có chuyện thì làm sao?!! Mày muốn tao lo lắng chết à? Lớn tướng như thế rồi còn không biết phân biệt phải trái!"
"Không phải có chị dâu cõng bà rồi sao, bà có mệt tí nào đâu, có thể xảy ra chuyện gì chứ." Thẩm Hâm vốn đã mệt ngất ngư, không khỏi bĩu môi cãi lại.
"Mày, mày còn dám già mồm!"
Thẩm Tuệ trừng mắt một cái, quay ra nhìn Lam Đa Đa lại phát hiện cậu đã ngồi dựa vào tường ngủ mất.
Mẹ… Thẩm Hâm hạ giọng, "Dù sao mọi người cũng bình an trở về rồi, mẹ bớt đi vài ba câu được không? Nếu mà có anh con ở đây, thế nào cũng kêu con đi hỏi han chị dâu cho xem, mẹ không thể tha thứ một chút được sao? Chị dâu dù sao cũng là con nhà giàu, trước kia có phải chịu khổ thế này bao giờ?
Cõng cũng là cõng mẹ ruột của mẹ đó!Thôi! Ra ngoài đi, để nó ngủ một lát.
"Vẻ mặt Thẩm Tuệ vẫn rất khó coi, nhưng ít ra không còn dông dài nữa. Kéo Thẩm Hâm ra ngoài, bà lại cau mày cầm cái chăn mỏng đắp cho Lam Đa Đa, lúc ra ngoài vẻ mặt xoắn xuýt. Bà hỏi Thẩm Hâm,"Bà ngoại nói cái gì với ông đó?Nói là mang cháu dâu tới ra mắt thôi, còn nói cháu dâu này rất tốt.Cũng đâu phải khen mày, đắc ý cái quái gì!
"Thẩm Tuệ nhéo mũi Thẩm Hâm,"Mày cũng đi ngủ một lát đi, cơm tối mẹ làm.Thật sao?
Vậy con đi nghỉ luôn nha!
"Thẩm Hâm nói xong chỉ sợ mẹ đổi ý, vèo một cái chui vào phòng ngủ đóng cửa lại. Thẩm Tuệ lắc đầu, bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị bữa tối. Không ngờ chưa được bao lâu sau, trong phòng đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ,"Tik tik tik tak! Laka tik tik taka!
Taka tak tak tika!Thẩm Tuệ:…
"Lam Đa Đa sờ lần một chút mới mò được chiếc điện thoại, sau đó vụt một cái ngồi dậy, lê dép lê chạy vào bếp, vuốt vuốt mắt nói với Thẩm Tuệ:"Bác ơi, đến giờ cho bà uống thuốc rồi.
"Bình thường chuyện uống thuốc đúng giờ này sẽ do Thẩm Hâm phụ trách nhắc nhở nhưng hôm nay cô đã ngủ như chết nên cũng quên mất, may là Lam Đa Đa sợ quên nên đã đặt đồng hồ báo thức. Thẩm Tuệ yên lặng một lúc mới nói:"Biết rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!