Ở nhà, Lam Gia Thụy đang vui vẻ mộng đẹp chờ vợ về.
"Bác Vương, mang giúp cháu ra đây chai vang đợt trước đi diễn tấu ở Pháp mua về ấy." Lam Gia Thụy vừa ậm ừ hát vừa nói:
"Lát nữa hai vợ chồng cháu phải uống mừng một ly mới được. Cuối cùng thằng bé cũng đã tìm được người đau nó cả đời rồi, thế là an ổn rồi."
Chờ đã! Triệu Mộng Khiết khó chịu đi vào, ngồi phịch xuống, ừng ực ừng ực tu mấy hớp nước, nói:
"Uống rượu chưa vội, ông xã, chuyện hôm nay đằng nào cũng không thành."
Hả? Vì sao? Lam Gia Thụy ra hiệu cho người giúp việc lui ra,
"Lúc đi không phải còn rất tốt sao?"
"Đúng vậy, Thẩm Tuệ ở trong điện thoại ăn nói dễ nghe, kết quả nửa đường mọc đâu ra một đứa Tô Linh Linh, cụ Thẩm nói chỉ nhận Tô Linh Linh làm cháu dâu.
Ngay từ đầu Thẩm Tuệ nói đây chỉ là hiểu lầm, nói Tô Linh Linh là bạn gái, em cũng tin rồi, nào ngờ Tô Linh Linh kia tìm đến tận cửa đòi gặp Thẩm Nghị. Đã là bạn gái cũ còn mò tới làm gì? Anh xem chuyện này có nuốt trôi được không?Đương nhiên là không!
Thẩm Nghị này thật không ra gì! Mau gọi con về đã rồi nói!Không gọi!
"Triệu Mộng Khiết lẳng lặng suy tư một lát:"Thật ra chuyện này chẳng trách Thẩm Nghị, em bực là cái bà Thẩm Tuệ đó. Anh xem nếu Tô Linh Linh kia thật sự còn dây dưa với Thẩm Nghị thì sao không thể tìm thẳng đến Thẩm Nghị chứ? Lại phải đến tìm người nhà nó?
Cho nên vấn đề chính là Thẩm Tuệ, chắc chắn ngay từ đầu muốn lợi dụng Đa Đa của chúng ta để dỗ cụ Thẩm, nhưng vừa thấy Tô Linh Linh liền lật lọng. Người đàn bà này không đáng tin cậy! Dám đùa giỡn với em!Vậy làm sao bây giờ?
Cứ để Thẩm Nghị với con mình ở bên nhau sao? Thế thì con mình quá thiệt thòi, anh không đồng ý!Đương nhiên không thể để nó bị thiệt, nhưng bây giờ mà tách bọn nó ra thì khác gì chúng ta chiều lòng Thẩm Tuệ? Hơn nữa Thẩm Nghị cũng không dễ đối phó như vậy, hai đứa nó lại còn đang trong giai đoạn tình nồng ý mật, giờ phản đối thì chỉ tổn thương chúng nó.
Hay là…
"Triệu Mộng Khiết ngoắc ngoắc tay, ghé vào tai Lam Gia Thụy nhỏ giọng thì thầm,"Anh cảm thấy được không?
"Lam Gia Thụy hâm mộ nhìn bà xã,"Sao nó không thừa hưởng trí tuệ của em chứ? Thật sự là quá đáng tiếc, aizz~ "
Đang ăn cơm, Thẩm Nghị lại một trận ớn lạnh rùng mình. Lam Đa Đa tưởng hắn bị cảm, suýt thì chạy đi mua thuốc cảm.
Thẩm Nghị và Lam Đa Đa ở khách sạn, ban ngày hắn bận công việc, Lam Đa Đa ở trong phòng lên mạng, rồi giặt đồ lót cho Thẩm Nghị. Quần áo khác đều đem giặt dịch vụ, chỉ riêng đồ lót và bít tất, Lam Đa Đa kiên trì tự mình giặt lấy.
Nội y đem ra ngoài sợ rằng bị giặt chung với đồ của người khác, nghĩ đã thấy khó chịu.
Thẩm Nghị cảm thấy cậu vui là được, chỉ dặn dò một câu,
"Lúc giặt cẩn thận đừng làm bị thương tay, cái nào khó giặt thì vứt đi là được."
Lam Đa Đa bĩu môi,
"Anh quá coi thường em rồi, lúc đi học em cũng tự mình giặt đó."
Trong mắt Thẩm Nghị không có cái gì vui mắt hơn là Lam Đa Đa lúc đang làm giá. Hắn kéo cậu vào lòng, hôn đến suýt ngạt thở mới buông ra,
"Em nói xem sao em lại khiến người ta thích như vậy chứ?"
Mắt Lam Đa Đa đã có chút ướt át, mặt mũi đỏ bừng,
"Anh… anh lại muốn làm sao?"
Thẩm Nghị ghé vào tai cậu:
"Bột giặt ở đây không tốt lắm. Để anh mua loại nào organic, ít hóa chất thôi."
Lam Đa Đa hoài nghi nhìn hắn, kết quả là phải trả giá bằng cả một đêm bị lật bánh tráng. Đừng nói giặt quần áo lót, ngay cả đứng lên cũng không có sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!