Thẩm Tuệ vốn không định theo dõi con trai mình vì sợ sứt mẻ tình cảm, nhưng chuyện lần này Thẩm Nghị làm ra thật sự khiến bà quá kinh hãi. Đứa con đã nuôi bao nhiêu năm mà giờ bà mới biết là đồng tính luyến ái!
Hơn 30 năm mới thấy yêu đương có chút tiến triển, đưa bạn gái về ra mắt được mấy hôm rồi lại đột nhiên nói là chỉ thích đàn ông!
Lam Đa Đa từ đầu đến cuối không lên tiếng, ủ hai chén trà tới rồi lặng yên đứng cạnh Thẩm Nghị.
Thẩm Tuệ khó chịu trừng mắt nhìn Lam Đa Đa một cái. Nếu không vì bà đột nhiên nghĩ Thẩm Nghị trước khi đi công tác rất có thể sẽ tìm đến cái thằng yêu tinh nào đó thì bà cũng đã chẳng lén theo tới được tận đây. Ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt quả tang!
Chắc chắn con trai bà chỉ là nhất thời trúng phải bùa mê thuốc lú!
Thẩm Nghị đành gọi điện cho La Trạm đem, kêu anh ta đổi vé máy bay, không thể cứ như vậy để mình Lam Đa Đa gánh chịu.
Hắn kéo Lam Đa Đa ngồi xuống bên cạnh, thành khẩn nói:
"Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì nhưng con phải nói thật, không phải đột nhiên con biến thành dạng này, mà ngay từ đầu đã như vậy rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao con mãi không cưới ai. Mẹ đừng đổ tại em ấy. Nghiêm túc mà nói thì con đang theo đuổi em ấy, em ấy còn chưa chịu đâu."
Thẩm Tuệ cũng không phải loại đàn bà ngang ngược. Bà thừa nhận chàng trai trước mắt này tử dáng dấp sạch sẽ, ngũ quan đoan chính, quả thực rất ưu tú, thậm chí còn khiến bà cảm thấy như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới Lam Đa Đa, bà lại đau lòng không chịu được, tức giận nói: "Vậy lần trước con nói là con nghiêm túc cơ mà? Mẹ đã nói là đừng lãng phí tình cảm vào những kẻ râu ria, lúc đó con cũng nói là đang nghiêm túc đúng không?
Nhưng bỗng dưng trước khi đi công tác lại nói với mẹ là con thích đàn ông! Có phải con định tránh né một thời gian để cho mẹ tiêu hóa chuyện này đúng không?
"Thẩm Nghị đang muốn nói chuyện, Lam Đa Đa đột nhiên cản hắn,"Chờ đã!
"Cậu nghiêm túc nhìn Thẩm Tuệ,"Bác à, trước khi đến đây, Thẩm Nghị đã nói với bác là hắn thích đàn ông sao?Thẩm TuệHừ!một tiếng,Lúc đầu nó đã mang cả bạn gái về nhà, sao đùng một cái lại mọc ra cậu chứ?
"Nếu là người khác nghe lời này ắt sẽ không vui vẻ, nhưng Lam Đa Đa nghe xong lại vui mừng ra mặt, cậu cười nhìn thoáng qua Thẩm Nghị, sau đó nói với Thẩm Tuệ:"Bác à, để cháu nói thật, thực ra cháu chính là tên hồ ly tinh kia đó ạ!
"Thẩm Tuệ ngẩn người một chút, bất mãn nói,"Còn tự biết mình biết ta cơ đấy!
"Lam Đa Đa vỗ trán một cái,"Không phải, bác à, ý cháu là, cháu chính là Lam Đa Đa ấy."
Lần này không chỉ Thẩm Tuệ ngây ngốc mà Thẩm Nghị cũng có chút bất ngờ. Hắn vì quyết định ở bên Lam Đa Đa nên mới come out, nhưng cũng không nói ra thân phận của Lam Đa Đa.
Một là vì sợ nhân lúc hắn không ở đây mà mẹ hắn sẽ tới gây phiền phức cho cậu, hay là cũng muốn để cho mẹ có thời gian tiêu hóa chuyện này. Nào ngờ Lam Đa Đa tự mình khai ra trước.
Lam Đa Đa có chút ngượng, hai tai hồng hồng, nhỏ giọng nói với Thẩm Nghị:
"Anh đã chịu vì em mà thẳng thắn, vậy em cũng không thể đứng yên nhìn mình anh nghe mắng."
Có người chịu vì bạn hy sinh sự bình yên, đứng ra chịu đựng áp lực vốn có thể né tránh, vậy thì phải trân quý người này.
Thẩm Nghị nghe vậy mười phần xúc động, dù là ngay trước mặt mẹ cũng nhịn không được xoa đầu Lam Đa Đa. Dù trong lòng cảm thấy áy náy với mẹ, nhưng ý muốn cùng cậu bên nhau lại càng thêm kiên định.
"Mẹ, ban đầu con tiếp cận em ấy quả thực là để nhờ em ấy đóng vai bạn gái về thăm bà ngoại, nhưng càng về sau con càng phát hiện ra em ấy đặc biệt thu hút con. Con biết mẹ tạm thời sẽ khó tiếp nhận chuyện này, nhưng mẹ là người hiểu con nhất, chuyện gì con đã quyết sẽ không dễ dàng thay đổi."
"Ý của con là, cô ta, không đúng, là cậu ta, cậu ta là Đa Đa sao??? Là Lam Đa Đa mà con dẫn về nhà sao?? Là cái đứa mua cho bà sườn xám với trâm cài ư?" Thẩm Tuệ không biết nên khóc hay nên cười, cũng không biết nên phẫn nộ hay thế nào, mâu thuẫn đến nỗi cả khuôn mặt vặn vẹo,
"Không thể nào! Nghe giọng cậu ta rõ ràng là đàn ông!"
"Bác à, dây thanh quản của cháu từng bị tổn thương, nếu giả giọng nữ sẽ rất giống." Lam Đa Đa nói xong ho nhẹ một tiếng, đổi sang giọng nữ,
"Bác nghe một chút xem giống hay không?"
"Mày… Chúng mày quả thực quá tùy tiện!"
Thẩm Tuệ nghe xong càng tức, nhưng nghĩ tới người trước mắt chính là đứa bà đã nhắm làm con dâu, lại không biết xả hận đi đâu.
Cuối cùng bà bực bội xách túi lên, trước khi bỏ đi còn nói một câu: Mặc kệ chúng mày!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!