Thẩm Nghị trằn trọc lăn qua lật lại trên giường cả đêm một đêm cũng không hiểu Lam Đa Đa rốt cuộc bị sao vậy, rõ ràng đã nói rõ ngay từ đầu rồi, không phải sao? Đồ tiểu yêu tinh thiếu thao này!
Thấy hắn đen mặt ngồi trên sofa không nhúc nhích như một bức tượng, người giúp việc nhỏ giọng hỏi:
"Cậu chủ, tôi mang bữa sáng tới phòng cậu nhé?"
"Thôi. Tôi xuống bếp ăn là được. Phải rồi, La Trạm tới chưa?"
"Đang đợi dưới lầu rồi."
"Hôm nay tôi sẽ về rất muộn. Khi nào Đa Đa dậy… Mà thôi." Thẩm Nghị đột nhiên dừng lại, đứng dậy ra ngoài. Hắn gõ cửa phòng Lam Đa Đa, nhưng không ai trả lời. Thẩm Nghị xuống lầu dặn dò quản gia rồi mới bắt đầu ăn. Ăn xong vẫn chưa thấy Lam Đa Đa dậy.
La Trợ Lý cầm cặp công văn, đứng một bên, cười hí hửng.
Thẩm Nghị lên xe liền quét mắt nhìn anh ta một cái,
"Sáng sớm đã cười râm đãng cái gì thế?"
La Trợ Lý ho nhẹ một tiếng,
"Sếp nói thế nào vậy chứ, tôi rõ ràng cười hết sức bình thường. Tôi cảm thấy có khi phải dành thời gian đi học cách tổ chức hôn lễ rồi nhỉ? Cảm giác tương lai không xa sẽ cần."
Thẩm Nghị khẽ cười một tiếng,
"Tinh mắt quá nhỉ. Thôi khỏi cần học, cậu đi dò la xem tập đoàn Nhã Khiết dạo này kế hoạch phát triển thế nào là được, tiện thể tra sở thích của tổng giám đốc Triệu với Lam tiên sinh cho tôi."
"Chưa gì sếp đã định hối lộ bố mẹ vợ rồi à?"
"Chuẩn bị sớm càng tốt. Lam tiên sinh thì dễ nói chuyện, nhưng tổng giám độc Triệu không phải dạng vừa. Tôi muốn đào đi cây củ cải bảo bối của bà ấy, không thể không chịu bỏ ra cái gì."
"Tôi hiểu rõ, sếp yên tâm đi."
Gọi cho em gái, hắn hỏi: Bà hôm nay thế nào?
"Buổi sáng đau đầu, lúc nãy uống thuốc xong, giờ đang ngủ." Thẩm Hâm đỏ mắt nói, yên lặng nhìn bóng lưng bà cụ,
"Anh cúp máy đi, đỡ làm ồn bà."
"Ừm, có việc gì thì gọi điện thoại."
Được.
La Trạm thấy Thẩm Nghị suy tư, không khỏi an ủi:
"Hôm qua tiểu thư gọi điện nói là từ lúc sếp mang"bạn gái
"về ra mắt, tinh thần bà lão đã khá nhiều rồi."
"Nó nói vậy để tôi yên tâm thôi."
Yên lặng hồi lâu, Thẩm Nghị lại nói:
"Thật ra từ lần đó Đa Đa tới, bà đã không còn tỉnh táo. Toàn nói sảng. Phải rồi, đã liên hệ được với giáo sư Hà Duyên Tùng chưa?"
"Hôm nay sẽ ra sân bay đón ông ấy."
La Trạm nói xong, lại nhìn Thẩm Nghị một chút từ kính chiếu hậu. Thật bội phục Thẩm Nghị, thời nay hiếu thuận như hắn được mấy ai? Từ khi bà cụ bị ung thư não, Thẩm Nghị vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người có thể điều trị.
Đáng tiếc sau lần đầu phẫu thuật, chưa được 2 năm lại tái phát, mà lần này khối u phát triển ở vị trí không thích hợp để mổ, mấy vị bác sĩ có tiếng đều nói chỉ còn duy trì được vài tháng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!