Xài Ngũ Vị Hương để làm gì vậy chứ? An tĩnh vắt óc hồi lâu, Lam Đa Đa cảm thấy chỉ có một đáp án, đó chính là bắt chước mùi thuốc Đông y!
Thế nhưng bắt chước để làm gì đây?
Lam Đa Đa lăn lộn trằn trọc mãi. Thật ra từ hồi biết hắn cậu gặp không ít xui xẻo, nhưng không có lần nào Thẩm Nghị cố ý. Về phần con bọ hung, chỉ có thể nói là hắn thiếu tế bào lãng mạn.
Chẳng lẽ vụ Ngũ Vị Hương này chỉ là để lừa cậu ở lại đây thêm vài ngày?
Lam Đa Đa soi vào gương, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay thế nào, cậu cảm giác đắp cái mask kia của Thẩm Nghị xong, quả thực da cậu có vẻ đẹp lên nhiều, trơn mịn nõn nà, đặc biệt dễ chịu. Nhưng nếu chỉ vì thế mà xem như không biết vụ kem trộn này thì cũng không ổn lắm.
Gần đây cụa đã sắp bị Thẩm Nghị chọc tức đến hỏng người luôn rồi, chẳng lẽ không phản kích một chút?
"Bằng Bằng, Nguyệt Sênh mà bắt nạt mày hoặc là khiến mày không hài lòng, thì mày làm thế nào để dạy dỗ hắn vậy?"
(thôi xong, em Đa bắt đầu không hài lòng rồi đấy =)))
Tiêu Bằng vô tư đáp:
"Thế mà còn phải hỏi à? Dĩ nhiên là lúc hắn đang sướng thì kẹp chặt không cho hắn nhúc nhích là được, hừ!"
Lam Đa Đa: …
Đúng là đồ tiện nhân!
Ông đây không thèm làm như vậy!
"Chúng bây là một đôi thì mới chơi như vậy được chứ. Tao với Thẩm Nghị sao mà thế được. Tao muốn dạy dỗ hắn, sao có thể để hắn xơ múi cái gì?"
Tiêu Bằng phụt! một tiếng cười phá lên,
"Lão Thẩm lại làm gì mà đắc tội mày thế?"
Lam Đa Đa điên tiết kể lại vụ Ngũ Vị Hương cho Tiêu Bằng nghe.
Tiêu Bằng suy nghĩ một chút, nói:
"Hay mày thăm dò hắn một chút đi. Mày học diễn xuất cơ mà, lừa hắn khó gì? Thăm dò xem hắn có ý đồ gì là được. Dù sao tao nghĩ hắn cũng không có ác ý đâu, chẳng qua là thích trêu chọc mày thôi. Không phải trên đời có một loại người hễ thích ai là bắt đầu trêu chọc người đó sao?"
Lam Đa Đa không khỏi phỉ nhổ trong lòng: Nhưng ông đây cũng đâu có máu M, sao phải để cho hắn bắt nạt chứ!
Lẽ ra ngoại hình Thẩm Nghị rất là hợp gu của cậu, năng lực cũng không tệ, nhưng vấn đề là hắn lại nghiện bắt nạt cậu! Mẹ nó còn chưa ở bên nhau đã suốt ngày bị bắt nạt, vậy nếu ở bên nhau thì chẳng phải là sẽ bị hắn ngồi lên đầu cưỡi lên cổ sao? Không thể chấp nhận được!
Lam Đa Đa cảm thấy Tiêu Bằng cũng có cái đúng: cậu phải thăm dò. Ít nhất phải biết Thẩm Nghị rốt cục nghĩ cái quỷ gì.
Mười một rưỡi đêm, Thẩm Nghị vừa tắm xong định ngủ, cửa phòng đột nhiên bị gõ ầm ầm.
"Huhuhu anh Thẩm, mau mở cửa…" Lam Đa Đa luống cuống khóc than.
Đa Đa? Thẩm Nghị vội mở ra, thấy Lam Đa Đa quả thật đang khóc, hốt hoảng nhảy dựng lên, Làm sao vậy?
Lam Đa Đa dùng tay che mặt, tỏ vẻ không dám cho ai chạm vào,
"Mặt rát quá, như thiêu như đốt á, anh mau xem giúp tôi, tôi bị sao thế này."
Thẩm Nghị kéo cậu vào phòng mình, bật đèn lên, nâng cằm cậu rồi cẩn thận soi kỹ, càng nhìn càng cảm giác khủng hoảng, bởi vì da mặt cậu quá đỏ, còn rất nóng,
"Bắt đầu đau từ lúc nào?"
Lam Đa Đa nghĩ nghĩ rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!