Chương 13: (Vô Đề)

Lam Đa Đa rất nhiều ngày sau không thèm để ý tới Thẩm Nghị. Cậu cảm thấy lúc trước chập mạch mới cho rằng Thẩm Nghị ấm áp quan tâm tới mình. Thẩm Nghị ngoài cao to đen hôi lại giàu ra thì còn có cái gì ra hồn? Chỉ biết bắt nạt cậu, bắt nạt cậu, bắt nạt cậu!!!

Chỉ có thiểu năng mới ở bên hắn!

Triệu Mộng Khiết cùng con trai gọi video call, hỏi:

"Đa Đa à, mặt thế nào rồi? Khá hơn rồi sao?"

"Đỡ nhiều rồi mẹ, không tin thì mẹ nhìn kỹ xem." Lam Đa Đa xoay trái xoay phải, cười hỏi:

"Lúc cười nhìn cũng không có gì lạ đúng không mẹ?"

"Hồi phục không tệ nhỉ. Vậy lúc nào thì về? Có cần mẹ đi đón không?"

"Tạm thời chưa cần. Con phải hỏi bác Chung đã, nếu bác bảo được rồi thì con về."

"Vậy lúc nào cần thì gọi mẹ." Triệu Mộng Khiết nói xong định cúp, đột nhiên nhìn thấy sau lưng cậu có một cái tượng con bò bằng vàng, nhìn nó không hiểu sao bà lại nhớ tới Thẩm Nghị, hỏi:

"Đúng rồi, Thẩm Nghị đâu?"

"Hắn hai ngày trước thu mua một trang trại, hình như đang đi khảo sát cơi nới." Lam Đa Đa nói xong, nghe thấy quản gia dưới lầu gọi, vội nói,

"Mẹ, con phải đi dán thuốc, lát nữa lại gọi mẹ nhé."

Bác Chung đưa thuốc xong, nói:

"Về sau không cần bấm huyệt nữa. Miệng cậu đã hết lệch rồi. Mắt cũng không có vấn đề."

Lam Đa Đa vui vẻ không chịu được, như thể đang cầm chìa khóa hạnh phúc chứ không phải cầm thuốc cao,

"Vậy có phải là cháu hoàn toàn khôi phục rồi không?"

Bác Chung ho nhẹ một tiếng,

"Cũng có thế nói vậy, nhưng đã có một lần thế này rồi, về sau vẫn có khả năng bị lại, trừ phi…"

Trừ phi cái gì?

"Trừ phi cậu tiếp tục một đợt trị liệu củng cố, thêm chừng nửa tháng nữa. Nửa tháng này dùng thuốc khác, chỉ để phòng tránh về sau bị lại thôi. Hơn nữa còn có tác dụng làm đẹp da."

Đẹp da sao?!

Lam Đa Đa chỉ nghe vậy đã sáng mắt lên,

"Vậy nhất định phải trị liệu củng cố rồi, bác Chung xin đừng ngại, có đồ tốt cứ cho cháu dùng đi!" Dù sao Thẩm Nghị bỏ tiền, Thẩm Nghị bắt nạt cậu như thế, tiền này ngu gì không tiêu!

Bác Chung gật đầu, ánh mắt nhìn Lam Đa Đa mang theo một thương hại khó mà phát hiện ra. Lam Đa Đa quá mức hưng phấn, căn bản không có chú ý tới.

Thẩm Nghị giữa trưa không về ăn cơm.

Lam Đa Đa đứng bên cửa sổ, thấy thợ làm vườn đang tỉa cái tay cầm hoa cúc của thỏ thành con bò, quyết định sẽ kêu anh ta lại tỉa hai con bọ hung cho vui. Nào ngờ cậu vừa xuất hiện, anh ta đã chuồn đâu mất dạng.

Di động reo lên, thấy là Tiêu Bằng gọi, cậu liền bắt máy.

"Ma cà rồng, tao đang đi ăn cưới ở thành phố B này. Nếu rảnh thì mày qua đây chơi đi."

"Được, Lát nữa được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!