Thẩm Nghị chỉ nghe hai phút đồng hồ, Trịnh Phi đã nhanh chóng nói xong kết quả. Thẩm Nghị không hỏi gì thêm, chỉ cúp máy. Thật ra chuyện mà Trịnh Phi tra ra được hắn đã quên từ lâu, nhưng Trịnh Phi vừa nhắc lại, hắn nhận ra mình vẫn còn chút ấn tượng về chuyện xảy ra ngày đó.
Cảm xúc của Lam Đa Đa dường như dần bình tĩnh lại, mặc dù sắc mặt vẫn rất khó coi, nhưng ít ra không còn co ro trốn tránh. Cậu hít sâu hai lần, nhìn Thẩm Nghị, mỉm cười ấm áp dù vẫn có chút gượng.
Cậu xuống giường, nói:
"Không có gì đâu anh Thẩm, vừa rồi để anh chê cười rồi, tôi có chút không khỏe, vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."
Thẩm Nghị túm lấy tay cậu, Ai bảo em đi?
Lam Đa Đa xoay người,
"Tôi cũng đâu phải phạm nhân, tôi muốn đi ra ngoài vì sao không… A!"
Thẩm Nghị thở dài, ngồi dậy gõ nhẹ lên trán cậu,
"Lúc này còn có thể thất thần được, em nghĩ gì thế?"
Lam Đa Đa che miệng, mặt đột nhiên đỏ rần rần lên, giống như cà chua sắp bị vắt ra nước,
"Anh, anh… Anh hôn tôi làm gì?"
Thẩm Nghị dứt khoát cũng leo lên giường, kéo tay Lam Đa Đa lúc này vẫn còn đang ngốc lăng,
"Đương nhiên là thích em, chứ còn sao nữa?"
Thấy Lam Đa Đa vẫn còn có vẻ hoài nghi, hắn nhíu mày, cười, Không tin?
Lam Đa Đa vốn định bỏ cánh tay Thẩm Nghị ra hoặc là tránh ra khỏi vòng vây của hắn, nhưng nhìn thấy cơ bắp tráng kiện của hắn, cậu lại… không nỡ.
Thế là Lam Đa Đa vừa tự âm thầm phỉ nhổ mình quá thiếu định lực, vừa mất tự nhiên nói:
"Anh lúc nào cũng trêu tức tôi, không phải trực tiếp thì cũng là gián tiếp, tôi làm sao mà tin được?"
Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, nhịn không được nói,
"Hình như đúng là vậy."
Lam Đa Đa liếc mắt, không còn bồn chồn như vừa rồi. Cậu trầm tĩnh lại, sau đó lại nhớ tới nguyên nhân mình đến tìm Thẩm Nghị. Nhưng mà vừa bị hắn hôn như thế, cậu lại có chút không dám hỏi nữa.
Thẩm Nghị trực tiếp nhốt chặt Lam Đa Đa trong vòng tay, nói:
"Đa Đa, lúc đầu em mà đến tìm anh thì anh cũng đã định nói với em rồi, nhưng em đã chủ động tới đây, vậy chúng ta liền dứt khoát giải quyết vấn đề này luôn đi."
Lam Đa Đa vô ý thức lùi về sau, Vấn… vấn đề gì?
Thẩm Nghị lại túm cậu về, nhưng không dám dùng sức. Hắn chỉ đưa cánh tay vây lấy không để cho cậu có cơ hội chạy mất,
"Vấn đề gì sao? Tối hôm qua xơ múi được nhiều như vậy mà còn không nhớ sao?"
Lam Đa Đa quýnh lên, cậu xơ múi Thẩm Nghị cái gì chứ? Chẳng lẽ mớ lông đen kia là do cậu bứt ra??? Ngoài cái đuôi thỏ ra thì đời này cậu chưa từng có thói quen túm cái gì khác, sao có thể túm … của Thẩm Nghị được… con mẹ nó! Lam Đa Đa cứng đờ cả người.
Thẩm Nghị hừ cười một tiếng, Nhớ ra rồi?
Lam Đa Đa nuốt khan, cẩn thận giương mắt nhìn Thẩm Nghị,
"Chuyện này… Anh Thẩm, không phải anh định nói là …. cái đó… thật sự là, là, là… do tôi bứt ra chứ?"
Thẩm Nghị liếc mắt nhìn cậu, Em thử nói xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!