Tiểu Vũ lo lắng cho hắn cũng là do tu luyện môn công pháp này cực kì thống khổ, tuy nhiên hắn cũng không sợ khổ, miễn có thể trở nên mạnh hơn, khổ hơn nữa cũng đáng.
Trấn an Tiểu Vũ xong, hắn đẩy cửa đi ra ký túc xá, bên ngoài trời đã muộn, ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, làm cho không gian xung quanh trở nên sáng sủa một ít.
Bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, gió nhẹ thổi qua mang theo cảm giác mát lạnh. Trước đây, khi còn ở thế giới cũ, hắn hiếm khi thấy được cảnh này. Trông chốc lát, hắn cảm giác hắn cảm giác như đang mơ— một giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh lại.
Trong khoảnh khắc, hắn hoảng hốt như là trong mộng mới tỉnh, từ lúc chuyển sinh đến đây, hắn vẫn luôn lo lắng là mình nằm mộng, một giấc mơ dài, khi tỉnh lại, mọi thứ vẫn như bình thường, sáng đi làm tối muộn mới về đến nhà, lặp đi lặp lại như một cỗ máy.
Nhưng hôm nay hắn có thể chắc chắn một điều, thật cũng được, mộng cũng không sao, hắn sẽ sống hết mình vì bản thân và vì những thứ mà hắn quý trọng.....
Sáng hôm sau, Trần Phàm ánh mắt mông lung tỉnh dậy, chợt cảm thấy bàn tay chạm vào thứ gì đó mềm mại, dù nhỏ nhưng vô cùng mềm mại, cảm giác trong tay khiến hắn dùng thêm chút lực.
Ngay lúc đó, một tiếng rên yêu kiều vang lên.
Ân ~
Trần Phàm đột nhiên bừng tỉnh, vén chăn lên, đập vào mắt là một đôi u oán ánh mắt, thấy cảnh này, hắn lúng túng ho khan một tiếng, rút tay lại, trước khi rút còn nhẹ nhàng bóp một cái.
"Phàm ca ca, ngươi thật xấu ~" Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ bừng giống như quả táo chín mọng.
"Kiệt kiệt kiệt, ta còn nhiều cái xấu hơn, ngươi có muốn thử không?" Trần Phàm cười một tiếng quái dị.
"Hừ, không để ý đến ngươi nữa!"
Tiểu Vũ nũng nịu hừ, nhịp tim trong nháy mắt gia tốc, nhưng vẫn giả vờ giận dỗi.
Trần Phàm cũng không đùa nàng nữa, ngồi dậy, thu dọn chăn nệm, bắt đầu đi rữa mặt.
Sau đó nói với Tiểu Vũ về việc đi luyện hoá hồn hoàn, mặc dù hắn không cần g·iết hồn thú, nhưng cũng phải vụng trộm tìm chổ nào đó trốn vài ngày.
Tiểu Vũ nghe vậy cũng gật đầu tỏ ra đã hiểu, nàng cũng chuẩn bị đi ngưng tụ hồn hoàn, nàng trước kia là 10 vạn năm hồn thú, có thể trực tiếp ngưng tụ hồn hoàn, đến 70 cấp mới cần đi săn g·iết hồn thú lấy hồn hoàn.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng quyết định hai ngày sau gặp lại, thế là hai người tách ra vụng trộm tìm chổ ngưng tụ hồn hoàn.
Còn như tại sao không đi cùng nhau, Tiểu Vũ cũng không biết là hắn đã biết thân phận của nàng a, hắn cũng không vội, khi nào nàng muốn nói thì sẽ nói thôi.
Đi trên đường mua một chút thức ăn, sau đó đi vào rừng tìm chổ cắm trại hai ngày là ổn, hắn cũng không lo lắng nguy hiểm, dù sao ở đây cũng không có hôn thú mạnh, nhục thân của hắn hiện tại đã tương tương 20 cấp hồn thú rồi, 30 cấp hồn sư nhục thân cũng không mạnh bằng hắn.
Ấn mở hệ thống thương thành, bắt đầu tìm kiếm hồn hoàn, vì chỉ có 1000 Điểm Khí Vận, nên chỉ có thể mua 1000 năm hồn hoàn, sau khi chọn chọn lựa lựa một hồi.
Hắn quyết định mua một cái tên là Bạch Thiên Tượng 1000 năm hồn hoàn, vì võ hồn của hắn là Gậy Như Ý, cho nên tốt nhất là tuyển hồn hoàn chuyên về lực lượng, sức nặng, chỉ cần đủ dài và nặng, hắn có thể một gậy một cái tiểu bằng hữu.
Bạch Thiên Tượng là một loại voi hồn thú, nó có lực lớn kinh người, đặc biệt là nó da dày thịt béo, mỗi bước đi của nó có thể làm mặt đất rung chuyển.
Ấn mua, bên trong hệ thống không gian xuất hiện một cái hồn hoàn màu tím, sau đó hắn lấy ra bắt đầu luyện hoá. Ngay lập tức hắn liền cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, từng đợt tê dại từ dưới da chuyền đến, hắn có thể cảm nhận rõ làn da của hắn trở nên cứng cỏi hơn.
Một lát sau, Trần Phàm mở ra hai mắt một đạo tinh quang từ ánh mắt bên trong hiện lên. Hiện tại, hắn đã là cấp 14 đại hồn sư, cảm thụ sức mạnh trong cơ thể, hắn có thể khẳng định mình bây giờ có thể một bàn tay đập c·hết chính mình lúc chưa luyện hoá hồn hoàn.
Đại đa số năng lượng bị chuyển hoá thành khí huyết, làm cho nhục thân của hắn trở nên mạnh hơn, nếu không hắn ít nhất cũng phải cấp 17.
Trần Phàm đưa tay ra, một thanh côn trên tay hắn xuất hiện, lúc đầu thanh côn bề ngoài trông hết sức tầm thường, nếu để người khác nhìn thấy, chắc họ chỉ nghĩ đây là một cây gậy bình thường thôi.
Nhưng bây giờ trên thân côn đã xuất hiện những đường vân, còn có ánh kim lắp loé, nhìn phát biết ngay thần binh.
Nhìn bề ngoài của thân côn, Trần Phàm hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm tra hiệu quả của nó.
Lúc đầu nặng nhất 1000 kg trực tiếp thành 3000 kg, nhẹ nhất vẫn là 1 kg không cãi biến.
Dài nhất từ 100m biến thành 500m, ngắn nhất vẫn vậy 1 cm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!