Nhưng nháy mắt đó hắn đã thay đổi ý nghĩ, vì hắn thấy cô bé đứng sau lưng Trần Phàm.
Từ lúc nhập học đến giờ Tiểu Vũ phi thường điệu thấp, chỉ đứng sau lưng Trần Phàm, với lại Đường Tam bận bái sư Ngọc Tiểu Cương nên không để ý đến.
Khi ánh mắt của hắn vô thức dừng lại trên cô bé đứng đằng sau Trần Phàm. Nhịp tim của hắn khẽ gia tốc, hô hấp hơi dồn dập. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong tâm trí, như thể hắn vừa thấy thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn biết mình đã yêu.
Cảm giác ấy mãnh liệt như thể số phận đã an bài từ lâu.
"Ngươi sẽ là nữ nhân của ta" : Đường Tam trong lòng thâm nói.
Tiểu Vũ bắt gặp ánh mắt Đường Tam đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng khó chịu, hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, ngươi nhìn cái gì? Có tin hay không ta đánh ngươi thành đầu heo!"
Nghe Tiểu Vũ tiếng nói, Đường Tam lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhưng khi nhìn xuống tay của Tiểu Vũ đang nắm tay với Trần Phàm.
Đường Tam con ngươi đỏ lên, sự tức giận đang dâng trào trong lòng, hắn vô ý thức siết chặt nắm đấm, móng tay ghim vào da thịt mà không hề hay biết.
"Ngươi dám nắm tay nữ nhân của ta, ngươi đã có đường đến chỗ c·hết!"
Nhìn ánh mắt Đường Tam đầy ghen tức, Trần Phàm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Hắn quay sang Tiểu Vũ, ôm nàng vào trong lòng, rồi cúi xuống hôn thật sâu.
Chứng kiến cảnh này, mọi người xung quanh sững sờ.
Có người kinh ngạc, có kẻ hâm mộ, cũng có ánh mắt đầy ghen tị...
Đường Tam lúc này con ngươi đã xuất hiện tia máu, không thèm để ý tới mọi người, trực tiếp nổi giận đùng đùng đánh lên.
Trần Phàm cùng Tiểu Vũ tách ra, trên môi còn lưu lại sợi tơ bạc, nhìn thấy Đường Tam lao đến, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, như là vừa mới đạt được mục đích.
Sau đó Trần Phàm ngay lập tức lao đến.
Hắn luyện thể, lại còn là Tiên cấp công pháp, luận về cận chiến hắn còn không sợ Đường Tam, chỉ cần không cho Đường Tam cơ hội sử dụng ám khí là được.
Trần Phàm vung nắm đấm, động tác dứt khoát, không chút dư thừa. Đường Tam cố gắng né tránh, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, khiến hắn không kịp phản ứng. Một quyền mang theo sức mạnh khủng kh·iếp nện thẳng vào bụng, khiến thân thể nhỏ bé của hắn bay ngược ra sau, đập mạnh vào vách tường.
Đau đớn làm cho Đường Tam tỉnh táo lại, cấp tốc đứng lên, đang định sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung thì một bàn tay đập đến, quất vào mặt hắn, sau đó lại một bàn tay, Đường Tam bị hai cái tát trời giáng khiến đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Nhìn xem Đường Tam b·ị đ·ánh ngất đi, mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, Đường Tam lúc nãy đánh với Vương Thánh thành thạo điêu luyện, bây giờ lại bị người đơn giản vài ba chiêu miểu sát, chênh lệch này cũng quá lớn.
Mọi người lúc này mới chạy lại vây xem Đường Tam.
Dù b·ị đ·ánh đến mức mặt mũi bầm dập, nhưng thương thế không nặng lắm. Dù sao Trần Phàm không có hạ tử thủ.
Hắn cũng không có quên tên Đường Hạo kia vẫn vụng trộm quan sát bên này, nếu lúc nãy hắn dám hạ tử thủ, đảm bảo một giây sau, một cái búa sẽ xuất hiện trên đầu hắn.
Lúc này âm thanh hệ thống lại vang lên.
[ Ting ~ chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 1000 Điểm Khí Vận, 3 viên Khí Hồn Đan. ]
Nhìn xem phần thưởng, Trần Phàm hài lòng nhẹ gật đầu, sao đó không tiếp tục để ý tới mọi người, mang theo hành lí cùng Tiểu Vũ đi vào chổ ngủ.
"Tiểu Vũ, ngươi ngủ một mình hay ngủ với ta?" : Trần Phàm ôn nhu hỏi.
"Ta muốn ngủ với Phàm ca ca ~" : Tiểu Vũ hơi ngượng ngùng nói, sau đó liền chạy tới một bên đem một cái giường khác hợp lại thành một cái giường lớn.
Nhìn xem Tiểu Vũ loay hoay sắp xếp, Trần Phàm chỉ mỉm cười mà không nói gì. Dù sao từ lúc gặp Tiểu Vũ đến giờ, hai người vẫn luôn ngủ chung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!