Chương 46: Ngọc Tiểu Cương lại xuất hiện

Sau khi rời khỏi khách sạn, cả nhóm tìm một quán ăn nổi tiếng trong thành. Món ăn ở đây quả nhiên không tệ, mùi vị tinh tế, hương thơm lan tỏa khiến ai nấy đều ăn rất ngon miệng.

Dùng bữa xong, cả nhóm lại tiếp tục dạo chơi khắp nơi trong thành.

Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh là hào hứng kéo tay nhau chạy từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, hết thử trang sức lại đến chọn quà lưu niệm.

Chu Trúc Thanh mặc dù khôn có hứng thú lắm, nhưng vẫn thỉnh thoảng chọn một vài món.

Trần Phàm thì vẫn đóng vai người trả tiền cùng xách hành lý như thường lệ. Nhưng nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt của các nàng, Trần Phàm cũng cảm thấy đáng giá.

Buổi chiều, cả nhóm đến một trà lâu thanh tĩnh để nghỉ ngơi, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên dưới.

Tiểu Vũ vừa ăn bánh ngọt, hai chân lắc lư đầy thích thú, Ninh Vinh Vinh thì dựa vào ghế, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

Chu Trúc Thanh thất thần nhìn xuống dòng người bên dưới, thầm nhủ:

"Bao lâu rồi... Ta mới cảm nhận được sự ấm áp này..."

So sánh với những ngày hốt hoảng chạy trốn, sinh tồn ở bên ngoài hoang dã, cuộc sống hiện tại tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức nàng có chút sợ hãi, sợ hãi nó sẽ biến mất.

Chu Trúc Thanh âm thầm quyết tâm, phải cố gắng trở nên mạnh hơn, để bảo vệ sự yên bình này.

Mạnh Y Nhiên thì có chút trầm lặng, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại sáng lên khi nhìn các nàng trò chuyện vui vẻ.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong thành sáng rực, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp khác hẳn ban ngày.

Cả nhóm tìm đến một tửu lâu cao cấp để thưởng thức bữa tối. Rượu ngon, món ăn tinh tế, bầu không khí nhộn nhịp nhưng không ồn ào quá mức, rất thích hợp để tận hưởng buổi tối cuối cùng ở đây.

Sau khi dùng bữa, cả nhóm không về khách sạn ngay mà tiếp tục dạo phố, ngắm nhìn vẻ đẹp về đêm của Tác Thác Thành. Đèn lồng treo dọc các con phố, phản chiếu xuống dòng sông nhỏ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.

Đến khi trời đã khuya, mọi người mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Trời vừa sáng, Trần Phàm đã thức dậy, hít sâu một hơi, cảm nhận không khí trong lành vào buổi sáng. Hôm nay là ngày cả nhóm rời khỏi Tác Thác Thành để trở về học viện.

Sau khi vệ sinh cá nhân và thu dọn hành lý, hắn cùng Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh xuống lầu trước.

Lúc vừa bước ra khỏi phòng, hắn lại tình cờ bắt gặp Mạnh Y Nhiên và Chu Trúc Thanh. Cảnh tượng này giống như sáng hôm qua, chỉ khác là lần này cả hai đã bình tĩnh hơn nhiều.

Mạnh Y Nhiên vẫn có chút xấu hổ, nhưng lần này nàng cũng không nói gì.

Chu Trúc Thanh thì liếc Trần Phàm một cái, lạnh nhạt nói: Đi thôi.

Trần Phàm lần này không có lúng túng, dù sao b·ị b·ắt gặp một lần, đến lần hai thì quen thuộc a.

Sau đó cùng cả nhóm xuống dưới lầu.

Tại sảnh khách sạn, mọi người tập hợp đầy đủ, tiến hành trả phòng, sau đó kiểm tra lại hành lý một lần cuối cùng.

Tiểu Vũ còn có chút lưu luyến, nhìn về phía Trần Phàm:

"Phàm ca ca, lần sau chúng ta lại đi chơi có được không?"

Trần Phàm mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa đầu của nàng:

"Đương nhiên là được rồi, chỉ cần các ngươi muốn, lúc nào chúng ta đi cũng được!"

Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên mặc dù không nói gì, nhưng rõ ràng còn có chút chờ mong.

Trần Phàm thấy thế phất tay:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!