Sau một lúc đi đường, cuối cùng Trần Phàm, Tiểu Vũ và Mạnh Y Nhiên cũng thành công trở lại đội ngũ.
Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh là những người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn.
Phàm ca ca!
Ninh Vinh Vinh mừng rỡ như điên, không chần chừ mà lao vào lòng Trần Phàm, khóc đến nước mắt nước mũi dính hết vào trên áo của hắn, nàng ôm chặt lấy hắn như muốn xác nhận đây không phải là ảo giác.
"Ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi thế nào không? Ngươi lại dám tự tiện chạy đi như vậy!" Nàng giậm chân, giọng nói đầy ủy khuất cùng lo lắng.
Chu Trúc Thanh dù không trực tiếp nhào đến như Ninh Vinh Vinh, nhưng khóe môi cũng cong lên, rõ ràng là đang cực kì vui vẻ.
"Xem ra ngươi vẫn chưa c·hết, coi như vận khí không tệ." Nàng hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Bên cạnh, Đái Mộc Bạch trong lòng cực kỳ khó chịu, trong lòng thầm nghĩ:
"Tên này sao còn chưa c·hết đi?"
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài hắn vẫn tươi cười đi lên chúc mừng.
Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp cũng tiến lên chúc mừng:
"Trần ca, may mà ngươi không sao a, nếu không Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh có thể sẽ chạy đi tìm ngươi..."
"Đúng vậy a, vừa nãy hai người bọn họ còn đang bàn luận xem có nên đi tìm ngươi không, may mà ngươi đã trở về."
Triệu Vô Cực nhìn thấy cả ba an toàn thì cũng nhẹ nhõm thở phào:
"Tốt lắm, các ngươi đều trở về bình an là được rồi."
Lúc này, mọi người mới chú ý đến Mạnh Y Nhiên – người lạ mặt trong đội.
"Chờ đã, cô nàng này tại sao lại ở đây?" Triệu Vô Cực nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Trần Phàm thản nhiên kể lại:
"Sau khi ta đuổi theo Tiểu Vũ thì bị mất dấu, sau đó tình cờ g·iết c·hết Nhân Diện Ma Chu. Rồi ta gặp Xà Bà cùng Long Công, cuối cùng nhường Nhân Diện Ma Chu lại cho Mạnh Y Nhiên. Sau đó ta thuyết phục hai người họ để Mạnh Y Nhiên đi theo ta."
Cả đội: …
Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh há hốc miệng kinh ngạc.
Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp thì ngơ ngác nhìn nhau.
Câu chuyện này… có phải quá hoang đường rồi không?
Triệu Vô Cực thì không nhịn được cảm thán:
"Hảo tiểu tử, không ngờ ngươi còn có thể thuyết phục được Long Công và Xà Bà! Thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh tới đâu vậy?"
Trần Phàm chỉ cười nhạt, không giải thích thêm.
Ninh Vinh Vinh sau khi sững sờ liền phản ứng lại, chu môi biểu đạt bất mãn:
"Hừ, ta ở đây lo lắng cho ngươi, còn ngươi thì đi tán gái sao?"
Trần Phàm hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
Tiểu Vũ nghe vậy thì cười khẽ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!