Chương 33: Hậu quả của kẻ yếu

Nhìn thấy Đái Mộc Bạch bị Trần Phàm t·rừng t·rị, Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh đều lộ vẻ hả hê. Chu Trúc Thanh thì hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, chỉ hờ hững đứng cạnh Trần Phàm, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Trong lòng Đái Mộc Bạch nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám phản bác. Hắn vốn dĩ nóng tính, lại b·ị đ·ánh đến mặt mũi bầm dập, bây giờ còn bị vị hôn thê của mình khinh thường, cảm giác này quả thực khiến hắn muốn nổ tung, nhưng bất đắc dĩ đánh không lại Trần Phàm nên chỉ có thể nhịn.

Ngay lúc bầu không khí có chút căng thẳng, một tiếng quát vang lên từ ngoài cửa:

"Mấy tên nhóc các ngươi đang làm cái gì vậy?!"

Triệu Vô Cực rốt cuộc cũng trở lại!

Hắn vừa bước vào đã thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt—bốn tên học viên của hắn nằm bẹp dưới đất, mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch, hoàn toàn không có chút nào dáng vẻ của thiên tài hồn sư.

Trên trán Triệu Vô Cực nổi đầy gân xanh.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc học trò của mình có thể thảm hại đến mức này!

Chuyện gì xảy ra?

Đái Mộc Bạch trầm mặc không nói. Đường Tam thì hơi cúi đầu, Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn liếc nhìn nhau, cuối cùng Áo Tư Tạp thấp giọng nói:

"Lão sư... Chúng ta gặp phải người của học viện Thương Huy, vốn chỉ định dạy cho bọn hắn một bài học, ai ngờ..."

Hắn không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu.

"Các ngươi đi gây sự trước?" Giọng Triệu Vô Cực càng lạnh hơn.

Mã Hồng Tuấn cắn răng nói:

"Chúng ta vốn chỉ muốn giáo huấn mấy tên cháu trai kiêu ngạo kia một chút, ai ngờ lão sư của bọn hắn lại ra tay! Tên đó là một gã Hồn Vương 50 cấp, còn có một nữ Hồn Tôn 30 cấp!"

Triệu Vô Cực nghe vậy, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

"Các ngươi là ngu ngốc à? Biết đối phương có Hồn Vương mà còn gây sự?"

Đái Mộc Bạch siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng biệt khuất, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn không dám phản bác.

Triệu Vô Cực trừng mắt quét qua bốn người, giận dữ nói:

"Ta từng dạy các ngươi cái gì? Đấu với người phải xem thực lực, không có đủ bản lĩnh thì đừng có ra vẻ! Chưa đủ mạnh mà còn đi gây sự, b·ị đ·ánh cho bầm dập rồi quay về kêu oan? Còn mặt mũi không?!"

Áo Tư Tạp cúi đầu không dám nói gì.

Mã Hồng Tuấn thì vẫn có chút không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Nhưng bọn hắn cũng quá đáng, đánh chúng ta thê thảm như vậy..."

Quá đáng? Triệu Vô Cực cười lạnh.

"Là các ngươi chọc người ta trước! Người ta có thực lực, vậy có quyền đánh các ngươi! Các ngươi có bản lĩnh thì thắng lại đi! Nếu không thắng nổi thì đừng có kêu ca!"

Cả bốn người đều á khẩu không trả lời được.

Tiểu Vũ nhếch môi cười lạnh:

"Đánh không lại còn muốn lên mặt, thật mất mặt!"

Ninh Vinh Vinh khoanh tay, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Đái Mộc Bạch:

"Thật không ngờ Đái thiếu gia cũng có ngày hôm nay. Lúc trước thì huênh hoang, bây giờ lại thành một con chó cụp đuôi, trông cũng đáng thương thật đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!