Vừa xoay một vòng, Vinh Vinh có chút lảo đảo, trực tiếp ngã vào trong ngực Trần Phàm.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng cùng đôi môi mềm mại của nàng, Trần Phàm không khỏi rung động.
Trần Phàm nào có thể kiềm chế trước sự mê hoặc này, trực tiếp ôm lấy Vinh Vinh, đặt nàng lên giường rồi cúi xuống hôn mạnh.
Ưm ~
Ninh Vinh Vinh cũng mãnh liệt đáp lại, sau đó một trận kinh thiên đại chiến diễn ra, đất rung núi chuyển chập trùng lên xuống, sơn hà lật đổ nước bắn tung toé, giao long vào đại hải huyết nhuộm giang hà.
Trước sự cường đại của Trần Phàm, Ninh Vinh Vinh thân thể rất nhanh hoá thành một vũng nước...
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng rải xuống giường, rơi vào bên trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Trần Phàm.
Hắn cũng không nhớ rõ mình đã ngủ từ lúc nào.
Trần Phàm chỉ biết rằng, từ giường đến bàn ghế, sàn nhà... khắp nơi đều vương lại dấu vết của cuộc chiến tối qua.
Trong không khí còn ẩn ẩn tràn ngập một luồng mùi vị khác thường, quần áo mảnh vụn rơi lả tả trên sàn nhà...
Dễ thấy nhất là một chiếc nội khố nhỏ, vương vãi vài giọt nước lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
Trở lại trên giường, Vinh Vinh khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười thoả mãn lại ngọt ngào, cả người đang áp sát tại trong ngực của Trần Phàm, một đôi chân tuyết trắng dài còn đang đặt ở trên thân người nào đó.
Ưm... A ~
Trong miệng phát ra tiếng rên khẽ, thiếu nữ lông mi dài khẽ rung động, lộ ra một cặp mắt to xinh đẹp.
Vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người yêu, có cái gì so sánh với việc này càng thêm hạnh phúc không?
"Ồ, tỉnh rồi, thế nào? Cơ thể có khó chịu không? Chúng ta tối hôm qua dày vò đến rất muộn đâu~"
Trần Phàm vươn tay vuốt ve chiếc đùi bóng loáng của thiếu nữ, âm thanh nhẹ nhàng mỉm cười nói.
Bại hoại ~
Ninh Vinh Vinh nũng nịu lên tiếng, vừa ngẩng đầu liền chui vào trong ngực của Trần Phàm, tham lam hít hà mùi hương trên người của hắn.
Trần Phàm thấy thế cũng ôm lấy Vinh Vinh, hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu nói:
"Có đói không? Muốn đi ăn sáng không?"
Ninh Vinh Vinh thân mật cọ lấy mặt của Trần Phàm, nàng rất thích loại cảm giác này:
"Có a ~ tối qua vận động hơi quá sức, bây giờ ta đói lắm rồi!"
Sau đó, hai người âu yếm một lúc rồi cùng nhau dọn dẹp bãi chiến trường sau trận chiến tối qua.
"A đúng rồi, Vinh Vinh, ta có cái này dạy cho ngươi..."
Trần Phàm đột nhiên nhớ tới một việc, thế là kêu Vinh Vinh đến bên cạnh.
Ninh Vinh Vinh tò mò đi đến bên cạnh Trần Phàm, hắn điểm nhẹ một cái ở mi tâm của nàng.
Ngay lập tức, một luồng tin tức truyền đến trong đầu của nàng.
"Oa, cái này thật lợi hại, cảm ơn Phàm ca ca!"
Một lát sau, Vinh Vinh mới mở mắt ra vui vẻ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!