Trên đường đi, hai người vừa trò chuyện vừa dạo phố. Ninh Vinh Vinh mua một số đồ dùng cần thiết cho nữ nhi, còn Trần Phàm thì tiện tay mua mấy phần đồ ăn mang về cho con thỏ nhỏ ở nhà.
Bất tri bất giác, đến khi nhận ra thì trời đã chạng vạng tối.
"Đi về thôi Vinh Vinh, chúng ta nên trở về!"
Ừm, tốt!
Vừa rời khỏi Tác Thác Thành, thiếu nữ bất ngờ loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống. Trần Phàm lập tức đưa tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
"Sao thế Vinh Vinh, ở đâu khó chịu à?"
Trần Phàm lo lắng hỏi.
"Không phải... Chỉ là lúc trưa chạy nhiều quá, lại còn đi dạo suốt cả buổi chiều, bây giờ chân ta tê hết rồi..." Ninh Vinh Vinh ngượng ngùng nói nhỏ.
Nghe vậy, Trần Phàm thở phào nhẹ nhõm.
May mà không có chuyện gì nghiêm trọng.
Mặc dù lúc trưa đã dùng đan dược bổ sung thể lực, nhưng cơ bắp vẫn còn mệt mỏi.
"Vậy thì không vấn đề gì, lên đây, ta cõng ngươi!"
Trần Phàm tiến lên trước mặt nàng, sau đó ngồi xổm đưa lưng về phía nàng.
Ninh Vinh Vinh thấy vậy, khuôn mặt hơi nóng lên. Nàng vô thức siết chặt vạt váy, chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng leo lên lưng hắn.
"Trần Phàm, có phải ta rất nặng không?"
Ninh Vinh Vinh nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi nhẹ quá, ta còn lo bị gió thổi bay mất đây này!" Trần Phàm cười trêu.
"Hừ, ngươi dẻo miệng quá." Nàng đỏ mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Nàng tựa vào lưng hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn. Đôi mắt khẽ nhắm lại, trên môi vẽ nên một nụ cười ngọt ngào.
Sự ấm áp từ hắn khiến nàng cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, tựa như một nơi mà nàng có thể dựa dẫm mãi mãi.
Trần Phàm cõng Ninh Vinh Vinh trên lưng, cảm nhận hơi thở ấm áp của nàng khẽ phả lên gáy, trong lòng hắn khẽ rung động.
Hai tay của nàng nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, tựa như một con nhu thuận mèo nhỏ, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ cao ngạo của đại tiểu thư Thất Bảo Lưu Ly tông.
"Trần Phàm, ngươi có thấy mệt không?"
Giọng nói mềm mại của Ninh Vinh Vinh vang lên bên tai hắn.
"Một cô nương nhẹ như ngươi thì có gì mà mệt?" Trần Phàm cười khẽ, giọng nói mang theo vài phần trêu đùa.
Ninh Vinh Vinh không nhịn được mà nở nụ cười.
Nhưng ngay sau đó, nàng cựa quậy một chút, tìm kiếm tư thế thoải mái hơn.
Chỉ là, hành động này vô tình khiến một phần mềm mại nào đó áp chặt lên lưng Trần Phàm.
Gió đêm phảng phất hương tóc nàng, quấn quanh chóp mũi, khiến lòng Trần Phàm khẽ xao động. Nhịp tim hắn vô thức nhanh hơn một chút, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, tự nhắc nhở bản thân phải giữ vững tâm trí.
Thế nhưng, Ninh Vinh Vinh dường như không phát hiện điều này, nàng nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Trần Phàm, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thì thầm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!